Cho nên, không chỉ thời gian học tập của Phượng Khương Trần bị kéo dài mà ngay cả kỹ thuật cũng chỉ ở mức bình thường, nhưng dùng để đối phó với con ngựa này thì vẫn đủ.
Con ngựa này rõ ràng đang nôn nóng bất an, Phượng Khương Trần vô cùng may mắn, lấy thuốc an thần đã chuẩn bị từ trước, một tay Phượng Khương Trần túm đuôi ngựa, không cho con ngựa hoang này bỏ rơi nàng, đồng thời cũng tính toán xong thời gian nhảy ngựa.
Ai… Nếu nàng cố gắng luyện tập những gì tổ trưởng đại nhân tổ gỡ bom dạy thì đâu cần phải nghĩ nhiều, trong giây phút bị ngã xuống kia đã có thể nhảy ngay lại rồi, nghĩ tới đây Phượng Khương Trần không nhịn được chửi thầm.
Một thiếu tá đại nhân vừa từ chiến trường về, đang truy xét nguyên nhân cái chết của Phượng Khương Trần, vừa lật xem tài liệu thu thập được vừa thở dài.
“Không ngờ một chút cảm mạo nho nhỏ mà bảy ngày rồi vẫn chưa khỏi, nếu có bác sĩ Phượng ở đây thì tốt biết mấy.
”
Trong mắt có tình cảm, có nhó nhung, có ngọt ngào, cuối cùng lại chỉ hóa bi thương…
Không biết do chạy quá nhanh hay đôi ủng trên chân chất lượng quá kém, Phượng Khương Trần cảm giác gan bàn chân mình sắp bốc lửa rồi, đau đến nỗi nàng muốn mắng người.
Có lẽ do không bỏ rơi được Phượng Khương Trần nên tính khí con ngựa này càng cuồng điên, liều mạng chạy thẳng về hướng hàng rào sắt xung quanh sân ngựa.
“Con ngựa này điên rồi!” Phượng Khương Trần không nhịn được chửi bới Tây Lăng Dao Hân.
“Đồ nữ nhân chết bầm, sẽ không bắt đầu tính toán mình từ lúc còn ở Tây Lăng chứ, đừng nói An Yên công chúa kể cả thuần mã sư cũng không thuận phục nổi con ngựa như vậy, nếu An Yên công chúa lên sân, có khi đã bị con ngựa này đá chết từ lâu rồi.
”
Mắt thấy ngựa hoang sẽ đâm về phía hàng rào sắt, hai tay Phượng Khương Trần nắm chặt đuôi ngựa.
“Bất chấp thôi, liều mạng vậy!”
Nhảy về phía trước một cái, hai tay đặt mông ngựa, cả cơ thể mượn lực của hai cánh tay chống đỡ nhảy lên lưng ngựa, quay chậm trông như đang nhảy vô, chỉ là không nhảy qua.
“Phượng Khương Trần, lợi hại!” Lúc đầu mọi người còn lau mồ hôi vì nàng, tiếng hoan hô vang lên lần nữa.
“Hổ phụ không sinh khuyển nữ, nữ nhi của Phượng tướng quân quả nhiên xuất sắc.
”
“Trở về nhất định phải xin Phượng Khương Trần chỉ dạy một chút, hai chiêu này thực sự quá đẹp mắt.
”
Người Đông Lăng vui vẻ, nhưng Tây Lăng Dao Hân và Tô Quán lại không vui nổi, các nàng ta không chỉ lo lắng hai con ngựa sẽ rơi vào tay Đông Lăng, còn lo lắng phản ứng của nam nhân các nàng ta để ý hơn…
Tây Lăng Dao Hân ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy vẻ mặt Đông Lăng Tử Lãng tán thưởng, hai mắt tỏa sáng, Tây Lăng Dao Hân không xa lạ gì ánh mắt này, lần đầu tiên Đông Lăng Tử Lãng gặp nàng ta cũng từng dùng ánh mắt như thế nhìn nàng ta.
Là kinh ngạc trước vẻ đẹp cũng là mến mộ!
Tây Lăng Dao Hân tức giận gảy gảy hộ giáp, những người xung quanh nàng ta để ý thấy, lại chỉ nghĩ do nàng ta không thua nổi, mặc dù bây giờ nàng ta còn chưa thua, nhưng mọi người lại mặc định dựa vào tài năng xuất sắc này của Phượng Khương Trần thì thắng chỉ là chuyện sớm muộn.
Tương phản với sự tức giận của Dao Hân, Tô Quán thấy gương mặt đẹp trai vẫn bình tĩnh của Đông Lăng Vũ Cửu, lén lút thở phào nhẹ nhõm.
Cửu hoàng thúc không để ý Phượng Khương Trần giống như biểu hiện bề ngoài của hắn đúng không? Cửu hoàng thúc chắc coi Phượng Khương Trần là bia đỡ đạn thôi?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...