Sờ sờ miếng ngọc bội Cửu Hoàng thúc cho trong ngực, Phượng Khương Trần do dự một chút, treo vào cùng một chỗ với chuỗi ngọc trên cổ để tránh bị va đập rồi vỡ.
Chuỗi ngọc là cái gì nàng không biết, cũng không biết là người nào cho, chỉ cảm thấy vật này không tệ, mà ngọc bội của Cửu Hoàng thúc là vật đáng tiền, đương nhiên cũng muốn bảo quản cẩn thận.
Lại lấy chiếc khăn tay tẩm sẵn thuốc mê ra, suy nghĩ một chút lại lấy thêm hai liều thuốc an thần mạnh ra, đừng trách nàng sử dụng thủ đoạn nhỏ, nàng cũng không còn cách nào, nàng không thể lấy hai tay và hai mắt của mình ra làm nói chơi mà?
Nàng cưỡi ngựa khá ổn, nhưng lại không biết cách thuần ngựa, dù sao ở hiện đại không có ngựa hoang cho nàng thuần phục, câu lạc bộ ngựa đu cũng có người chuyên môn chăm sóc huấn luyện riêng, cho dù tính tình ngựa có ác liệt cũng có giới hạn, nhìn chung sẽ không đả thương và gây ảnh hưởng tính mạng người.
Vừa từ phòng thay y phục ra đã thấy Trác Đông Minh đứng đó chờ nàng: “Không nghĩ tới, khi ngươi mặc đồ cưỡi ngựa lại trông thế này, ngươi cưỡi ngựa thế nào?”
Bộ đồ cưỡi ngựa màu đen Phượng Khương Trần mặc trên người rất đơn giản, hơn nữa nàng búi hết tóc lên, hơi hơi có hơi thở trung tính, nam tính hơn các nữ tử bình thường.
“Cũng không tệ lắm, thuần ngựa thì không biết.
” Phượng Khương Trần biết mặc dù Trác Đông Minh người này đối với nàng không được tốt lắm, nhưng khi Dao Hân và Tô Quán ức hiếp nàng thì nhất định sẽ đứng về phía nàng.
“Thuần ngựa chính là người và ngựa đọ sức, liệt mã hoang dã quen rồi, nó không thích bị con người khống chế, có người ngồi trên lưng, nó sẽ hung hăng hất tung đối phương, có người đeo dây vào cổ, nó sẽ hung hăng giãy dụa.
Điều ngươi phải làm là nghĩ mọi biện pháp ngồi vững trên lưng ngựa, chớ bị nó hất ngã xuống, cho đến nó mệt, không còn sức giãy dụa, nó sẽ ngoan ngoãn thần phục ngươi.
Ngươi đừng ngu ngốc đút cỏ, đút kẹo cho ngựa ăn, hoặc vuốt bờm, nói chuyện với ngựa, muốn kéo gần tình cảm giữa người và ngựa, dùng chiêu này đối phó với ngựa hoang là không được, chỉ ngươi dựa gần một chút sẽ bị nó dùng chân đá bay ngươi ngay, thứ duy nhất ngươi có thể làm chính là dùng sức mạnh và kỹ thuật, ngồi trên lưng nó cho đến nó không hết khí lực mới thôi.
”
Thời gian có hạn, điều Trác Đông Minh có thể nói cũng không nhiều, lúc rời sân đua ngựa, cách đó không xa khoảng trăm mét có một tiểu thái giám vội vàng chạy tới, đưa một bọc y phục cho Phượng Khương Trần: “Phượng cô nương, trong này là đồ bảo hộ và bao đầu gối, có người cố ý bảo ta đưa tới, nói là mời cô thay ra, mạnh hơn nhiều so với đồ trong cung.
”
Vốn dĩ còn có một bộ đồ cưỡi ngựa nữa, nhưng thực sự không kịp, chỉ có thể đem đồ bảo hộ và bao đầu gối tới trước.
“Cảm ơn.
” Phượng Khương Trần nhận lấy, không hỏi là ai đưa, nàng biết dù có hỏi tiểu thái giám cũng sẽ không nói, cũng không thay ngay lập tức mà đưa cho Trác Đông Minh, để hắn kiểm tra giúp.
“Đồ tốt, đây là ngàn lớp da trâu, được ngâm trong thuốc nước để làm cực mỏng, rồi dán từng lớp từng lớp lại, đồ bảo hộ và bao đầu gối da trâu này nhẹ nhàng tiện lợi, dù là dao cũng không thể dễ dàng cắt đứt, Khương Trần ngươi thay nhanh đi.
”
Trác Đông Minh là một người không câu nệ, ngồi xổm xuống cởi bao đầu gối trên chân Phượng Khương Trần ra rồi cột chắc lại giúp nàng.
Phượng Khương Trần nhìn mà khiếp sợ, ở nơi này là thế giới nam tôn nữ ti, vậy mà nam nhân này có thể không chút mất tự nhiên nào ngồi xổm trước mặt nàng, thay nàng làm những thứ vốn là phận sự của hạ nhân.
Trái lại thường ngày nàng lại xem nhẹ Trác Đông Minh, nam nhân này…
Nữ tử tên Giang Ngọc Tú thật vô phúc, bỏ lỡ một nam nhân biết chăm sóc như vậy, Phượng Khương Trần thở dài một tiếng, mặc chắc đồ bảo hộ.
Đông Lăng Tử Lãng đứng ở khúc quanh, nhìn thấy cảnh này nhéo nhéo đồ bảo hộ và cái bao đầu gối trong tay, cười khổ một tiếng xoay người rời đi, trong lòng tính toán phải thế nào mới có thể dẹp bỏ quyết định muốn đôi tay Phượng Khương Trần của Dao.
Trác Đông Minh thay đồ cho Phượng Khương Trần xong, lại dặn dò: “Phượng Khương Trần, cố gắng hết sức là được, cho dù thua cũng không sao, ta đã nói chuyện với phụ vương, người sẽ cố gắng giúp ngươi.
”
Trác Đông Minh vỗ vỗ vai Phượng Khương Trần: “Được rồi, đừng để Cẩm Llăng nhớ nhung ngươi, ngươi tự mình đi tới đi, ta sẽ không đi cùng ngươi qua đó.
”
“Thế tử gia, cám ơn ngài!” Cho dù Trác Đông Minh là vì Vương Cẩm Lăng hay vì cái gì, Phượng Khương Trần cũng rất cảm ơn hắn, vào lúc này sẽ lo nghĩ thay hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...