Phượng Khương Trần mặc kệ những người này nghĩ thế nào, một dao hạ xuống, nâng sọ não lên, óc tràn ra đầy cả bàn giải phẫu.
Phượng Khương Trần cầm nửa khối sọ não trong tay, mạch máu dày đặc và cấu trúc phức tạp của não đều bày ra trước mắt mọi người.
Da đầu bắt đầu tê dại!
“Oe oe…”
Ngoại trừ Tô Văn Hàng và Trác Đông Minh, tất cả mọi người đều nôn mửa muốn chết.
Vẻ mặt Trác Đông Minh thất thần, chỉ có điều đang cố nhịn, không muốn làm mắt mặt quân tử.
Phượng Khương Trần ngươi là yêu nghiệt phương nào, chẳng lẽ không biết sợ, chẳng lẽ nàng không biết thứ bên trong sọ não rất giống sâu bọ, trông rất ghê tởm sao? Còn có óc kia, rơi đầy ra đất rồi.
Trời ạ! Thật là!
Đây là một nữ tử sao, nhìn khắp Đông Lăng khó mà kiếm được người có lá gan như nàng.
Tạ Tam và Vương Thất vốn dĩ có chút ái mộ Phượng Khương Trần, nhưng khi thấy Phượng Khương Trần sắc mặt không đổi, cầm sọ não nhắc lên, chút ái mộ đó dường như biến mắt không chút dầu vết, tất cả đều biến thành bội phục và sùng bái.
Một nữ tử mạnh mẽ như vậy, bọn hắn ái mộ không nổi!
Đường đường là một đại nam nhân, vậy mà còn nhát gan hơn cả Phượng Khương Trần, ngươi nói xem, việc này mắt mặt đến mức nào.
Nếu gặp phải tình huống như vậy, không chỉ không thể bảo vệ được Phượng Khương Trần mà có thể nàng còn phải bảo vệ ngược lại bọn hắn.
Thật mất mặt!
Dù ái mộ Phượng Khương Trần đến đâu thì cũng không thể đánh mắt tôn nghiêm của nam nhân.
Cho nên, nữ nhân như Phượng Khương Trần, nên giao cho một nam nhân thật mạnh mẽ.
“Cuối cùng cũng tìm ra nguyên nhân.” Phượng Khương Trần nhìn não đang biến thành màu đen, nhẹ nhàng thở ra.
Nàng cuối cùng cũng không phụ lòng người chết rồi, có thể thay họ nói ra những oan khuát.
Phượng Khương Trần đặt con dao mỗ về vị trí cũ, sau đó cầm một cây nhíp rất nhỏ, từ trong những nếp nhăn của não lấy ra một cây kim nhỏ, dưới ánh sáng Mặt Trời, cây kim nhỏ lóe lên ánh sáng xanh.
“Đây là nguyên nhân cái chết?” Trác Đông Minh khàn khàn nói, âm thanh như bị bóp nghẹn.
Hắn không dám há to miệng, sẽ mình sẽ không kìm được mà nôn ra.
“Đúng, bọn họ chính là bị giết bằng độc, hung khí là cây kim nhỏ trên đỉnh đầu.
Nếu ta đoán không sai, những thi thể khác cũng giống như vậy.”
Phượng Khương Trần đặt cây kim nhỏ vào trong một cái bát sạch, sau đó quay trở lại nhà xác, lần lượt cạo hết tóc của bốn thi thể còn lại, tìm được một điểm đen trên đỉnh đầu, nàng mở từng điểm đen, lấy ra những cây kim nhỏ.
Đoàng đoàng đoàng…
Tổng cộng có năm cây kim độc đặt trước mặt mọi người: “Đây là nguyên nhân bọn họ chết.”
“Là mưu sát sao?” Trong đầu Vân Hải hiện lên một tia sát ý, không nói cũng biết những việc này đều nhằm vào Vân gia, mà những người này chẳng qua là những người vô tội vô tình bị liên lụy mà thôi.
Lúc này, mọi người mới hoàn hồn trở lại, nhưng không ai dám nhìn thi thể đang nằm trên bàn khám nghiệm, tất cả ánh mắt đều khác thường.
“Đúng.” Phượng Khương Trần gật đầu, luồn cây kim trở lại trong não.
Những người này còn phải hạ táng, bản thân nàng cũng cố gắng để bọn họ có một thi thể toàn vẹn, đó cũng là một sự tôn trọng đối với người chết.
“Ai là hung thủ?” Trác Đông Minh cực lực khống chế bản thân, nhìn không rời mắt nên không bỏ sót cảnh Phượng Khương Trần giống như đang may y phục, đem sọ não đã cắt ra khâu trở về vị trí ban đầu.
Tay Phượng Khương Trần run lên, nở nụ cười: “Thế tử gia hỏi câu này cũng thật kỳ lạ.
Khương Trần là đại phu, không phải bổ khoái, ta cùng lắm chỉ có thể tìm ra nguyên nhân cái chết, muốn ta tìm ra hung thủ thật sự quá khó.
Nếu như ta có thể tìm ra hung thủ từ trên các thi thể kia thì cần nha môn và bộ khoái để làm gì?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...