Đông Lăng Vũ Cửu xuất hiện đúng lúc như thế, chứng tỏ mọi hành động, lời nói của hắn luôn nằm trong tầm ngắm của Đông Lăng Vũ Cửu.
Nói thẳng ra thì Đông Lăng Vũ Cửu đến đây để làm chỗ dựa cho Phượng Khương Trần, nếu hôm nay hắn làm khó Phượng Khương Trần, sợ rằng Đông Lăng Vũ Cửu sẽ khiến cho hắn thật sự tàn phế.
“Dân nữ sợ hãi, nếu chuyện này…” Phượng Khương Trần không nói tiếp, nhưng mọi người đều biết rõ.
Phượng Khương Trần sợ nếu nàng làm không tốt, chuyện gì sẽ xảy ra?
Tôn Chính Đạo vội vàng lau mồ hôi lạnh trên trán, ông ta đề cử cô nương này, nhưng hóa ra lại đang hại nàng rất thảm.
Tôn Chính Đạo tin vào y thuật cao siêu của Phượng Khương Trần, nhưng trên thế gian này… không thiếu những chuyện ngoài ý muốn, dù là con người làm cũng được, không phải con người làm cũng chẳng sao, nhưng chỉ cần Phượng Khương Trần dính vào đã là chuyện không tốt.
“Bản điện hạ tuyệt không trách Phượng đại phu.” Tây Lăng Thiên Lâm chỉ mong Phượng Khương Trần có thể tiền hành chữa trị nhanh một chút, để hắn biết hai chân này rốt cuộc có phề hay không.
Phượng Khương Trần thở nhẹ ra, nở nụ cười sáng lạn: “Như vậy thì tốt rồi, có lời này của Điện hạ, Khương Trần không cần lo lắng mấy năm này vì sao mà chết nữa rồi.”
Lời vừa nói ra, người có chút đầu óc đều quay lại nhìn Phượng Khương Trần.
Nữ tử này thật lợi hại, sau này Tây Lăng Thiên Lâm không những không thể giết nàng mà còn phải bảo vệ cho nàng.
Nếu Phượng Khương Trần bỏ mạng, dù không phải là Tây Lăng Thiên Lâm làm cũng sẽ đổ hết lên đầu hắn.
Đông Lăng Vũ Cửu lãnh đạm, trong đáy mắt ẩn chứa ý cười.
Lúc trước, cũng trong tình huống như vậy mà Phượng Khương Trần có thể sống sót khỏi tay Lạc vương, đúng là một nữ nhân không đơn giản.
Người có thể bật cười lúc này chỉ có một mình Phượng Khương Trần, không ai dám nói nàng không phải, mà Phượng Khương Trần lại cực kỳ thông minh, mục đích đã đạt được cũng không hề kéo dài thời gian thêm, đem hòm thuốc đặt lên trên bàn: “Như thế thì ta có thể yên tâm khâu lại vết thương cho Điện hạ rồi.”
Phượng Khương Trần quần lại tóc bằng một mảnh vải bông, sau đó đeo khẩu trang mà tự tay Thiết tẫu làm lên, nhìn qua trong rất bần hèn nhưng không ai dám cười nàng.
Phượng Khương Trần cũng không để ý, lấy từng loại dụng cụ đặt ra ngoài.
“Đem một vò rượu mạnh đền.”
Lần này Phượng Khương Trần không để mọi người ra ngoài, bởi vì nàng biết không thể gây tê cho Tây Lăng Thiên Lâm, mà Tây Lăng Thiên Lâm nhất định sẽ ngồi nhìn xem nàng không như thế nào, đã như vậy thì nàng rộng lượng một chút, để mọi người cùng xem.
“Phượng đại phu, những thứ này của ngươi thật kỳ lạ, còn có cái khay này là thép không gỉ sao? Thuật luyện thép của Đông Lăng thật giỏi.” Tây Lăng Dao Hân vô thức tán dương, những thái y khác cũng cảm thấy tò mò.
“Đây là di vật của mẫu thân dân nữ, nếu Công chúa coi trọng, Khương Trần cũng không thể đưa cho người.” Cho nên, bắt luận kẻ nào cũng đừng mong có ý đồ gì với đồ vật của nàng.
“Công chúa, người nhường đường một chút được không? Vết thương của Điện hạ không thể bị người làm chậm trễ được nữa.” Phượng nhắc nhở Tây Lăng Dao Hân đang cản đường, không chừa cho nàng ta một chút thể diện nào.
“Phượng đại phu, mời.” Tây Lăng Dao Hân cảm nhận được sát ý từ trong mắt Tây Lăng Thiên Lâm, thầm kêu oan trong lòng, nếu Thái tử ca ca nghỉ ngờ nàng ta, có chết cũng không hết oan uống.
“Phiền mở cửa ra một chút, duy trì ánh sáng và thắp thêm vài ngọn nến, tốt nhất là tập trung ánh sáng tại một điểm.
Ánh sáng nơi này quá yếu, ta không nhìn rõ được.” Phượng Khương Trần đeo bao tay lên, thành thục cởi bỏ lớp băng đang quấn trên chân Tây Lăng Thiên Lâm, nàng hoàn toàn không giống nữ nhân bình thường, gặp cảnh này sẽ xấu hồ, yêu kiều, thẹn thùng.
Trong phòng sáng như ban ngày, đặc biệt là chỗ của Phượng Khương Trần.
Ngoại trừ Cửu hoàng thúc đang ngồi yên bên ngoài, những người khác đều lặng lẽ nhích sát vào người Phượng Khương Trần.
Lo sợ sẽ cản trở Tây Lăng Thiên Lâm nên mọi người không dám đến quá gần, tất cả đều rướn cổ lên, muốn xem cho rõ ràng.
Sau khi Phượng Khương Trần mở băng ra, cẩn thận lấy rượu rửa sạch thuốc trên chân cho Tây Lăng Thiên Lâm.
Tây Lăng Thiên Lâm đau đến cau mày, Phượng Khương Trần ân cần nhắc nhở: “Điện hạ, quá trình khâu lại rất đau, mà quá trình này cần người không được cử động hoặc để người nào đó luộc cho Điện hạ một chén Ma Phí tán, để Điện hạ giảm bớt cơn đau trong quá trình khâu.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...