Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


Lúc này đang vào giữa trưa, mặt trời đứng bóng, chung quanh nóng đến chết người, người bình thường đương nhiên sẽ không chọn thời điểm này mà đi ra du ngoạn.

Nhìn Phượng Khương Trần vẫn luôn im lặng đứng cách đó không xa, Trác Đông Minh cũng dần dần bình tĩnh lại, trong lòng nhớ đến lời khen của Vương Cẩm Lăng dành cho Phượng Khương Trần, hắn lập tức hỏi: “Phượng Khương Trần, chuyện này ngươi thầy thế nào?”
“Ta? Thế tử gia, việc này hình như không có liên quan đến ta.

” Phượng Khương Trần xoay người, dáng vẻ không muốn bị dính vào phiền phức.

Nếu bị cuốn vào cuộc tranh đấu của quyền quý, người chết cuối cùng chỉ có thể là nàng.

Đông Lăng phân chia giai cấp rất nghiêm ngặt, hoàng tộc, thế gia, quý tộc, quan viên, dân chúng rồi đến thương nhân.

Lúc trước Túc Thân Vương đã cưới công chúa, hơn nữa Túc Thân Vương lại là nghĩa đệ của tiên hoàng, mặc dù không phải dòng họ hoàng tộc, nhưng cũng có thể coi Trác Đông Minh là người trong hoàng tộc, Tần Dương Hầu lại là quý tộc.


Hoàng tộc muốn giết quý tộc thì không cần lý do, nhưng tương phản, nếu quý tộc dám mưu hại hoàng tộc thì chính là tử tội.

Mà Phượng Khương Trần này chỉ là một dân thường, nếu cuốn vào cuộc tranh đấu giữa hoàng tộc và quý tộc, cuối cùng chỉ có thể trở thành quân cờ bị người ta hy sinh.

Cửu hoàng thúc đã sớm cảnh cáo nàng, đừng nhúng tay vào chuyện của hắn, bởi vì thân phận của nàng quá thấp.

“Chuyện không liên quan đến ngươi, sao chuyện lại không liên quan tới ngươi, nếu không có ngươi thì làm sao tra được chuyện này, ngươi cũng là người biết chuyện.

” Trác Đông Minh như cười mà không phải cười: “Phượng Khương Trần, ta cho ngươi biết, hôm nay nếu ngươi không cho ta một câu trả lời hài lòng, vậy thì đừng nghĩ về được kinh.


“Trác Đông Minh, ngươi đừng quá đáng, ta cũng chỉ đi giúp ngươi quan sát Giang Ngọc Tú, xem bệnh là tiện thể mà thôi.

” Phượng Khương Trần cũng tức giận, nàng biết vâng lời cũng không có nghĩa là nàng dễ ức hiếp.

Hoàng tộc thì thế nào, có bản lĩnh thì trực tiếp giết nàng.

“Trác Đông Minh? Thế nào? Không gọi thế tử gia nữa sao?” Lần đầu tiên gặp mặt, Trác Đông Minh đã phát hiện Phượng Khương Trần là một người bướng bỉnh ương ngạnh, tôn xưng hay lễ nghỉ quỳ bái gì đều không làm sai, nhưng lại không có chút tôn kính nào.

Ngay cả lão đầu tử nhà hắn mà nàng còn không sợ, nữ nhân như vậy biết sợ hắn hay sao?
Diễn, diễn tiếp đi, ta cho ngươi diễn.


“Một xưng hô mà thôi, thế tử gia, coi như ta xin ngài, ngài bỏ qua cho ta đi, ta còn chưa giải quyết được chuyện của Trần Quốc Công, ta thật sự không nghĩ chọc giận thêm một phủ Tấn Dương Hầu, ta chỉ muốn an an phận phận làm một đại phu nho nhỏ, nuôi gia đình sống tạm mà thôi.

” Câu này này tuyệt đối là thật lòng, ít nhất Phượng Khương Trần thật sự nghĩ như vậy.

Giao tiếp với những người Túc Thân Vương, Thuần Vu quận vương, Tôn Chính Đạo đều là do bất đắc dĩ.

Cửu hoàng thúc đã đến cảnh cáo nàng, nếu nàng không muốn đến bên cạnh Cửu hoàng thúc, vậy thì không cần thiết qua lại với những người này.

“Đại phu nhỏ? Một đại phu như ngươi nhất định sẽ không tầm thường, cũng không phải người nào cũng có thể lầy được tiền xem bệnh một lần nghìn vàng.

Phượng Khương Trần, không phải ngươi nói mình không muốn tới cửa xem bệnh cho người ta, ngươi phải dựa vào tâm tình để thu tiền xem bệnh sao? Ta cho ngươi biết, bây giờ ngươi căn bản không có tư cách nói như vậy.

Đừng nói là phủ Túc Thân Vương, cho dù là phủ Tắn Dương Hầu muốn ngươi tới cửa xem bệnh, ngươi cũng phải đi.

Phượng Khương Trần, ngươi cho rằng đây vẫn là thời đại của Vũ Văn Nguyên Hòa hay sao? Vũ Văn Nguyên Hòa đi rồi, mang theo ba mươi vạn đại quân của hắn đi xa khỏi trung tâm hoàng quyền, hắn không thể che chở cho ngươi nữa.


Cửu hoàng thúc quả thật quyền cao chức trọng, nhưng đừng quên trong tay ngài ấy không có binh quyền, phía trên còn có một Hoàng thượng nhìn chằm chằm, ngài ấy căn bản không thể làm việc bừa bãi giống như Vũ Văn Nguyên Hòa, mà Cửu hoàng thúc cũng không thể bảo vệ được ngươi vào mọi lúc, cho dù có thể, cũng có lúc sẽ nằm ngoài khả năng.

Về phần Vương Cẩm Lăng, Phượng Khương Trần, chắc ngươi cũng hiểu được tình cảnh của Vương Cẩm Lăng cũng không tốt, ngươi còn muốn gây phiền thêm cho hắn nữa hay sao? Ngươi có biết tại sao lần này Vương Cẩm Lăng phải rời khỏi hoàng thành hay không? Bởi vì ngươi, bởi vì hắn đưa ngươi đến phủ Túc Thân Vương, khiến cho người của thế gia phẫn nộ, Vương gia không thể không đưa hắn đi, để tránh né sự chỉ trích của thế gia.

Phượng Khương Trần, ngươi nhất định không thể bình thường, ngươi không muốn bị người ta ức hiếp thì phải có khả năng tự bảo vệ mình.

Trong hoàng thành này, điều mà ngươi có thể làm chính là không ngừng gia tăng lợi thế cho mình, khiến bản thân trở nên đặc thù, trở thành nhân vật hết sức quan trọng, trở thành người mà cả Hoàng thượng cũng phải kiêng ky, giống như gia gia của ta và Cửu hoàng thúc vậy.

” Khi nói đến câu sau cùng, Trác Đông Minh đã áp sát đến bên tai Phượng Khương Trần.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui