Rất nhiều năm sau, Phượng Khương Trần mới biết tất cả những thứ kia đều là chứng cứ Hoàng thượng chỉ thị cho Tả tướng Chu Kiệt cấu kết với hoàng thất Nam Lăng, hãm hại Vũ Văn Nguyên Hoà và vu oan cho Đông Lăng Vũ Cửu.
Chu Kiệt vốn là một quân cờ do Hoàng thường bồi dưỡng nên, được lệnh của Hoàng thượng giả vờ cấu kết với Nam Lăng, nhưng sau một thời gian qua lại với hoàng thất Nam Lăng, hắn lại thực sự phản quốc, gửi cho hoàng thất Nam Lăng một bức thư nói rõ tất cả những chuyện trước kia đều là do Hoàng đề Đông Lăng sai sử, mấy tin tức bị tuồn ra ngoài có bảy phần đúng, ba phần giả, hơn nữa còn kèm theo một số bí mật quân sự của vương triều Đông Lăng, bản đồ quân sự, thậm chí là bản đồ Hoàng lăng của Tiên đề để tỏ rõ lòng trung thành của mình.
Đường đường là một bậc Đề vương nhưng lại hạ lệnh cho hạ thần cấu kết với địch hãm hại trung thần, chuyện này không phải không thể, nhưng nếu bị truyền ra ngoài thì thể diện Hoàng thất Đông Lăng sẽ bị mắt sạch, chẳng trách Túc Thân vương lại tức giận như thế.
Cũng may tất cả những thư từ này đã bị Đông Lăng Vũ Cửu đoạt về tay mình, nếu không, mặt mũi của Hoàng thất sẽ bị ném cho chó ăn.
Không thể phủ nhận, thủ đoạn này của Hoàng thượng đúng là quá tàn nhẫn, nếu hắn thực sự thành công thì Vũ Văn Nguyên Hoà và Đông Lăng Vũ Cửu dù nhảy xuống sông Hoàng hà cũng không thể rửa sạch tội.
Chứng cứ xác thực, Vũ Văn Nguyên Hoà chết chắc rồi.
Nhưng không ngờ, Hoàng thượng lại không biết nhìn người, nếu không, Hoàng thượng sẽ thành công một mũi tên trúng hai đích, và Chu Kiệt cũng sẽ trở thành vũ khí ẩn thân tốt nhất để Hoàng thượng thu phục Nam Lăng.
Mượn tay hoàng thất Nam Lăng loại trừ Vũ Văn Nguyên Hoà, để Chu Kiệt chiếm được lòng tin của hoàng thất Nam Lăng, đến lúc đó hắn sẽ là gián điệp tốt nhất, có thể theo dõi mọi động tĩnh của Nam Lăng bắt cứ lúc nào, thậm chí cung cấp những thông tin sai lệch cho Nam Lăng khi hai nước xảy ra chiến tranh.
Nhưng cuối cùng, Hoàng thượng đã nhìn lầm người, một nước cờ tưởng như hoàn hảo lại trở thành công cốc.
Sắp xếp nhiều năm trời lại để người khác hưởng lợi, Hoàng thượng có thể không tức giận đến hộc máu sao?
Nhưng Phượng Khương Trần không biết gì về chuyện này cả, nàng cũng không muốn biết, những bí mật quốc gia như thế này biết càng nhiều càng dễ chết.
Sau khi nghe nói Cửu hoàng thúc và Vũ Văn Nguyên Hoà không sao, Phượng Khương Trần thở phào nhẹ nhõm, nghe thấy Vương Thất lẫm bẩm: “Rốt cuộc thứ trong tay Vũ Văn Nguyên Hoà là gì mà có thể khiến Túc Thân vương và Hoàng thượng tức giận đến hộc máu như thế?”
Nhưng rồi hắn cũng chỉ cười cười, thong thả đi ra ngoài…
Mây đen tan đi, bầu trời u ám cũng dần dần trở nên quang đãng.
Phượng Khương Trần mỉm cười, nàng tin rằng những ngày tháng sau này sẽ tốt đẹp…
Tả tướng phản quốc, ngoại trừ ngoại tộc Chu thị thì hễ là các quan viên có liên quan mật thiết đến Tả tướng đều nằm trong phạm vi thanh trừ.
Mặc dù lần này Hoàng thượng mắt hết mặt mũi nhưng cuối cùng cũng đã giết được sâu mọt của quốc gia, tránh cho Đông Lăng vướng vào thảm hoạ diệt vong.
Hoàng thượng phục hồi nhanh chóng, ngay trong đêm đó đã triệu Vũ Văn Nguyên Hoà vào cung, đùn đẩy tất cả mọi chuyện lên người Chu Kiệt, bày tỏ sự tín nhiệm đối với Vũ Văn Nguyên Hoà, chỉ định hắn toàn quyền phụ trách điều tra xử lý vụ án của Tả tướng.
Trong khoảng thời gian này, Vũ Văn Nguyên Hoà bận rộn đến mức chân không chạm đắt, ngày nào cũng dẫn theo một đám thân bình chạy tới chạy lui khắp kinh thành.
Phải biết rằng đây chính là một cơ hội tuyệt vời để loại trừ những kẻ bất động chính kiến với mình, lúc này chỉ cần nói ngươi là bè phái của Chu Kiệt, nặng thì xét nhà chém đầu, nhẹ thì bãi quan lưu đày.
Vũ Văn Nguyên Hoà không hề nương tay, ra sức phát huy tác phong cứng rắn của một quân nhân, nhân cơ hội này nhỗ máy cái đỉnh mà Hoàng thượng sắp xếp trong quân đội, xử lý sạch sẽ những kẻ mà Cửu hoàng thúc muốn loại bỏ trong triều đình.
Trên đài xử án, chỉ trong vòng bảy ngày ngắn ngủn đã chém đầu hàng vạn người, đao phủ mệt đến mức hai tay không còn sức lực, thậm chí còn không cầm sức để cầm đũa.
Quốc khố cũng thu hoạch không ít, đương nhiên người được hưởng lợi nhất vẫn là Vũ Văn Nguyên Hoà.
Những kẻ phản quốc bị xét nhà diệt tộc, quan viên Đông Lăng máy ai mà không giàu nứt vách, tài sản của Chu gia còn nhiều hơn cả toàn bộ nguồn thu của quốc khố trong một năm, Vũ Văn Nguyên Hoà không khách khí giao nộp máy thủ cấp lên trên.
Chỉ riếng việc xét nhà đã lắp đầy quốc khó, Vũ Văn Nguyên Hoà ước tính rằng hắn sẽ không phải lo lắng về vấn đề quân nhu trong vòng năm năm tới.
Toàn bộ vương triều Đông Lăng, hệ thống quan văn quan võ bị xoá sổ một phần tư, Vũ Văn Nguyên Hoà không chút khách khí liên thủ với Thái tử, nhân lúc Hoàng thượng đang chịu đả kích nặng nề, sắp xếp người của mình vào những vị trí quan trọng.
Đây gọi là Tái ông mắt ngựa*, phúc họa khôn lường, mặc dù khoảng thời gian này Vũ Văn Nguyên Hoà vô cùng bận rộn nhưng lại cực kỳ vui vẻ, hắn thậm chí còn nói với Cửu hoàng thúc rằng ước gì chuyện này xảy ra nhiều thêm máy lần nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...