“Viện trưởng Thái Y viện Tôn Chính Đạo? Chọn một người tốt như thế, e là Hoàng thượng không chịu sắp xếp Thái y đâu.
” Vũ Văn Nguyên Hoà lập tức hiểu rõ, đồng thời lo lắng nhìn Phượng Khương Trần.
Thuyết phục được Tôn Chính Đạo là chuyện không dễ chút nào, hơn nữa lúc trước Phượng Khương Trần còn đắc tội với tất cả các thái y một lần, cũng không biết liệu tên Tôn Chính Đạo này có ghi hận gì hay không.
Hoá ra là viện trưởng Thái Y viện, bởi vì chuyện của Đông Lăng Tử Lãng, Tôn Chính Đạo vốn là viện trưởng Thái Y viện, sau đó vì phụ thân qua đời, phải về nhà giữ đạo hiếu, mấy ngày trước mới được Hoàng thượng triều hồi trở về giữ chức viện trưởng một lần nữa.
“Dù sao cũng phải thử một lần, Thuần Vu quận vương nhắc đến hắn, có lẽ đã nắm chắc mấy phần.
”
Phượng Khương Trần dựa vào xe ngựa, nhớ đến ánh mắt của Đông Lăng Tử Thuần lúc nấy, trong lòng càng thêm bắt an.
Ánh mắt kia, tại sao lại có vẻ có hứng thú với nàng nhỉ?
Sau đó nàng lập tức lắc lắc đầu, tự nhủ mình đã nghĩ quá nhiều.
Thuần Vu quận vương là thiên chi kiêu tử, làm sao có thể coi trọng mình được chứ, thanh danh của nàng sớm đã bị huỷ hoại, ngay cả người bình thường cũng coi thường nàng chứ đừng nói đến một quận vương cao quý như hắn.
Vũ Văn Nguyên Hoà nhìn dáng vẻ vừa lo lắng vừa lắc lắc đầu của Phượng Khương Trần, chỉ nghĩ có lẽ đang đang cân nhắc xem nên thuyết phục Tôn Chính Đạo như thế nào nên cũng không mở miệng quấy rầy nàng, hai người im lặng đi đến phủ đệ của Tôn Chính Đạo, cũng dừng lại trước cửa hông.
“Phượng Khương Trần, lần này ngươi phải tự nghĩ cách đi vào rồi, ta không có người trong Tôn phủ.
” Vũ Văn Nguyên Hoà không có ý định xuống xe ngựa.
Phượng Khương Trần chạy vạy ngược xuôi vì Cửu hoàng thúc, cho dù Hoàng thượng biết cũng sẽ không bận tâm, suy cho cùng nàng cũng chỉ là một nữ tử không quyền không thế không có căn cơ, Hoàng thượng chắc chắn sẽ không để vào mắt.
Nhưng hắn thì khác, hắn là đại tướng quân nắm giữ binh quyền trong tay.
Phượng Khương Trần cũng không thể trông chờ vào Vũ Văn Nguyên Hoà, nhìn cánh cửa nhỏ kia, lắm bẩm một câu: “Ngươi đúng là đã đi cửa hông thành thói quen rồi.
”
“Ta cũng muốn đi cửa chính lắm chứ, nhưng lại sợ ngươi không vào được, nhanh lên… Ta còn phải ngăn chặn tai mắt của Thuần Vu quận vương để tránh tin tức ngươi đột nhập vào quận vương phủ lọt vào trong cung.
” Vũ Văn Nguyên Hoà tức giận nói.
Nàng tưởng hắn nhàn rỗi lắm sao? Hắn cũng rất bận, còn Dạ Diệp nữa, hắn phải tìm được người trước Hoàng thượng.
“Ngươi nghĩ sẽ giấu được sao?” Phượng Khương Trần nở một nụ cười chế giễu với Vũ Văn Nguyên Hoà trước khi xuống xe ngựa.
Vũ Văn Nguyên Hoà đỏ mặt thở dài một tiếng: “Có thể kéo dài thời gian càng lâu càng tốt, nhanh đi đi.
”
Nói xong, hắn lập tức ra lệnh cho xa phu đánh xe rời đi.
Phượng Khương Trần vừa mới đi đến trước cửa, đang chuẩn bị cầm dao mỗ cạy cửa đi vào thì đúng lúc này, cánh cửa kia lại tự động mở ra.
“A2”
*A cái gì mà a, còn không mau vào đi.
” Một nam nhân khoảng chừng bốn mươi tuổi đứng bên trong cánh cửa, lạnh lùng nhìn Phượng Khương Trần.
Nam nhân mặc một bộ thường phục màu tối, dáng người cao gầy, vẻ mặt nghiêm nghị, thoạt nhìn rất giống một người có học thức.
Phượng Khương Trần vừa nhìn đã biết có lẽ trước đó Đông Lăng Tử Thuần đã cho người thông báo trước với Tôn phủ, ngửi thấy mùi thơm của dược liệu tỏa ra từ người trước mặt, nàng lập tức biết thân phận của đối phương, thoải mái đi vào, cung kính hành lễ.
“Bái kiến Tôn thái y.
”
“Đừng dở trò giả tạo này với ta, quận vương đã phái người nói rõ chuyện của ngươi với ta rồi, muốn ta giúp ngươi không phải là không thể, nhưng ngươi phải đồng ý với ta một điều.
” Tôn Chính Đạo lạnh lùng nói, nhìn thế nào cũng cảm thấy Phượng Khương Trần không vừa mắt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...