“Khương Trần không dám, chỉ là Khương Trần không biết đường.
” Con ngươi của Phượng Khương Trần chuyển động, tìm bừa một lý do.
“Hừ, ngươi có thể tìm tới nơi này thì sẽ có thể tìm tới đường trở về.
Phượng Khương Trần, bản vương ghét nữ nhân ngu xuẩn, cũng ghét nữ nhân quá thông minh.
” Đông Lăng Vũ Cửu rõ ràng không phải là một người biết thương hương tiếc ngọc, hàm ý rời đi tương đối rõ ràng.
Phượng Khương Trần giật mình một chút, trong lòng như bị chặn lại, lại ngẩng đầu chống đối ánh mắt của Đông Lăng Vũ Cửu, kiên định nói: “Cửu hoàng thúc, Khương Trần không ngu ngốc cũng không thông minh, Khương Trần chỉ là đè lòng mình xuống để quyết tâm làm việc.
Ta Phượng Khương Trần lầy tính mạng ra thề, cho dù buổi tối hôm nay có xảy ra chuyện gì, chỉ cần đi ra, ta sẽ coi như chưa hề xảy ra bắt cứ chuyện gì.
Như vậy có thể giữ ta lại chưa?”
Lúc đi vào, Phượng Khương Trần đã nhìn thấy những thi thể này, từ độ ngưng tụ của máu có thể nhìn ra những người này ít nhất đã chết từ nửa canh giờ trở lên, người đã chết nhưng cửu hoàng thúc lại không đi, rõ ràng là đang chờ cái gì đó.
Nàng biết không nên tiến vào cuộc sống của Cửu hoàng thúc, nhưng mà… Nàng muốn biết về nam nhân này.
Đánh giá của bên ngoài đối với hắn quá không chân thật, nàng muốn nhìn Đông Lăng Vũ Cửu một cách chân thực, nhự vậy thì nàng mới có thể biết người mình thích thực tế là như nào.
“Giữ lại? Giữ lại để thêm phiền sao? Bổn vương không hứng thú mang theo ngươi cho vướng víu.
” Đông Lăng Vũ Cửu ghét bỏ liếc nhìn Phượng Khương Trần.
“Ta sẽ không vướng víu, ta có năng lực tự bảo vệ mình.
” Từ xưa tới nay chưa từng có ai nói nàng là vướng víu, Đông Lăng Vũ Cửu là người đầu tiên, nhưng hết lần này tới lần khác nàng vẫn không tức giận nổi.
“Năng lực tự bảo vệ mình? Chính là bằng đồ vật ngươi mới dùng đề giết ta sao? Ngươi muốn dựa vào thứ đó để tự vệ? Ngây thơ.
” Ánh mắt của Đông Lăng Vũ Cửu rơi trên người Phượng Khương Trần, Phượng Khương Trần vô thức rút tay về, giấu ra sau lưng.
“Bản vương không có hứng thú với đồ vật của ngươi.
” Đông Lăng Vũ Cửu tối sầm mặt.
Phượng Khương Trần xấu hỗ lui về sau nửa bước chân, lúng ta lúng túng nói:”Vừa rồi là ngoài ý muốn.
”
Ngoài ý muốn nổ súng với hắn, ngoài ý muốn tránh ngươi đi.
Về phần đồ vậy trên tay, Phượng Khương Trần lại không giải thích, cũng không cho Đông Lăng Vũ Cửu nhìn thấy tính toán của mình.
Thích thì thích nhưng nàng không thể vì vậy mà đánh mắt bản thân, Phượng Khương Trần có thể xác định, hiện tại cửu hoàng thúc không đáng cho nàng nói ra bí mật về túi trị liệu thông minh.
Nên xử trí theo cảm tính thì theo cảm tính, nên theo lý trí thì sẽ theo lý trí.
“Hừ, một cái ngoài ý muốn đủ đã lấy mạng của ngươi.
” Sắc mặt Đông Lăng Vũ Cửu dường như tốt lên một chút, Phượng Khương Trần cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cất súng đi, thay đổi cái đèn khẩn cấp trong tay, vội vàng chuyển chủ đề.
“Cửu hoàng thúc, chỗ này thi thể đầy đất, chúng ta có cần đổi chỗ khác không.
” Không ép buộc đuổi nàng đi thì nàng sẽ mặt dày ở lại.
“Không đổi, sợ hãi thì lăn đi.
” Vừa nhắc tới cái này, sắc mặt Đông Lăng Vũ Cửu lại khó coi.
Tên khốn, lại dám dám uy hiếm hắn chờ đợi ở tại chỗ, thật là chán sống, nhưng hết lần này tới lần khác hắn không thể không giữ lại…
“Ta không sợ hãi.
” Phượng Khương Trần nhỏ giọng lẫm bảm một câu, vậy thì không cần phải nhiều lời nữa, dỡ túi ở sau lưng xuống: “Nếu đã chờ đợi ở đây, vậy ta dọn dẹp một chút, cửu hoàng thúc ngươi nghỉ ngơi cho tốt một chút, bồi dưỡng tinh thần.
”
Mặc dù Phượng Khương Trần cũng rất mệt mỏi, nhưng vẫn cố gắng duy trì ngữ khí nhẹ nhàng.
Nàng muốn để Đông Lăng Vũ Cửu biết rõ Phượng Khương Trần nàng không phải vướng víu, không phải không làm được chuyện gì…
Phượng Khương Trần chọn một nơi hơi xa thi thể, đem lều vải trong ba lô ra trải xuống đất để Đông Lăng Vũ Cửu có thể ngồi xuống.
Thật ra nàng có ý muốn dựng thẳng lều vải, làm vậy thi ít nhất khi trong đêm hơi lạnh buông xuống, còn có thể chắn gió, thế nhưng…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...