“Xem ra đồng lương thảo này của ta đã không phí phạm rồi, nhưng có thể nào thì ra cũng không hiểu, sao hắn có thể tìm đến ta mượn lương được? Còn dám đưa cho ta thứ này, vì sao hắn nghĩ rằng đưa cho ta bản kế hoạch này thì ta sẽ tin tưởng, cho hắn mượn lương thảo chứ?” Tô Vân Thanh nhìn kế hoạch lấy binh nuôi quân của Vũ Văn Thanh, có cảm giác không cười được.
Đáp lại là Tô Vân Thanh hắn tán thành kế hoạch này của Vũ Văn Thanh, hơn nữa còn ký kết hiệp nghị với Vũ Văn Thanh.
Trong vòng mười năm thì những lương thảo này phải được trả lại, lúc trả lại còn phải nhiều hơn ba phần.
Nhìn thì như giao dịch lập tức, nhưng nếu trước đó không được Lâm Cửu Khánh dặn dò, Tô Vân Thanh sẽ không chấp nhận chuyện giao dịch này với Vũ Văn Thanh.
Mấy thứ như lương thảo có đôi khi ngươi có tiền cũng không mua được, nhất là còn một số lượng lớn như thế.
“Chó ngáp phải ruồi, may mắn đấy!” Đó chính là đánh giá của Lâm Cửu Khánh dành cho Vũ Văn Thanh.
Người hắn nhìn trúng sớm nhất cũng không phải Vũ Văn Thanh.
Vũ Văn Thanh có là tướng tài, nhưng lòng trung của hắn khiến Lâm Cửu Khánh không dám dùng tùy tiện.
Tuy nhiên, hắn lại không ngờ mình không cản nối biến hóa.
Gần đây đã xảy ra rất nhiều chuyện, vậy mà lại đổ Vũ Văn Thanh lên trên đầu hắn.
Vậy thì đừng sử dụng hắn một cách vô ít.
Mà người đã đứng sau tất cả chuyện này, tức Phượng Khương Trần, thì lại không được ai nhắc đến.
Tô Vân Thanh và Lâm Cửu Khánh đều cho là kế hoạch lấy binh nuôi quân này do Vũ Văn Thanh lập ra.
Dù đây là suy nghĩ của Vũ Văn Thanh, nhưng đúng hơn là cách Cửu Hoàng thúc đề ra.
Vậy nên, nhiều năm sau khi mọi người biết chuyện, họ vẫn không dám tin tưởng…
Phượng Khương Trần đuổi xong Vũ Văn Thanh rồi, cũng không muốn quan tâm chuyện của hắn nữa.
Dù thời gian nàng hỗn loạn trong quân đội không ngắn, nhưng nàng chẳng có tài năng trị quân gì cả.
Cùng lắm thì nàng biết một chút 36 kế, hai, ba thiên của Tôn Tử binh pháp để đi lừa phỉnh người ta một số, còn thực tiễn hành động như thế nào thì phải nói sau.
Nàng cũng không có hứng thú bị kéo vào những chuyện thất loạn bát tao này.
Ở trong mắt Hoàng thượng, quan hệ của nàng và Cửu Hoàng thúc rất cạn.
Nếu nàng tiếp tục đi sâu vào chuyện của Vũ Văn Thanh, phỏng chừng Hoàng thượng có thể lấy cái cớ này ra tay với Cửu Hoàng thúc.
Bắt kể Cửu Hoàng thúc suy nghĩ như thế nào, thì Phượng Khương Trần nàng cũng tuyệt không ra tay, làm chuyện bắt lợi với Cửu Hoàng thúc.
Nghĩ đến Cửu Hoàng thúc, Phượng Khương Trần liền cảm thấy trong lòng buồn bực một trận.
Vì một người như vậy cứ phải cố tình để nàng gặp được, vì sao có tình đối xử đặc biệt với nàng, hại nàng nảy sinh sự chờ mong không có.
Cũng may Phượng Khương Trần rất rõ ràng định vị của mình.
Khi bước vào phòng phẫu thuật, nàng đã dầu đi sự mắt mác, phô bày thái độ chuyên nghiệp của một bác sĩ, giúp kiểm tra cho Vệ phu nhân.
Kết quả kiểm tra giống như dự đoán của Phượng Khương Trần: Bệnh đục tinh thể, có thể giải phẫu trị liệu.
Tuy nhiên trạng thái cơ thể của Vệ phu nhân không tốt lắm, cả người thật giống như Tây Thy bị bệnh vậy, không có chút tinh thần nào.
Tình trạng thế này, căn bản không hợp để phẫu thuật, ít nhất phải điều dưỡng vài ngày mới được.
Phượng Khương Trần vừa viết lời dặn dò vừa giao cho Vệ tướng quân, rằng phải làm thế nào để điều dưỡng thân thể cho Vệ phu nhân, còn cả mấy hôm tiếp theo phải giúp bảo trì tâm trạng vui vẻ, cũng ước định với Vệ phu nhân rằng, cứ ba ngày quay lại một lần.
Nàng sẽ theo dõi nàng ấy, rồi mười ngày sau nàng bắt đầu trị liệu cho nàng ấy.
Lúc Vệ tướng quân nghe Phượng Khương Trần có thể chữa trị, thì ngàn ân vạn tạ.
Vệ tướng quân cũng kích động mà rơi nước mắt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...