Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


“Tiếng động gì vậy?” Quả nhiên, sát khí của mười người Dạ Thành lập tức tăng lên, rút đao ra chuẩn bị tiên hạ thủ vi cường.
Nhưng mà… chậm rồi.
Phượng Khương Trần rút súng, lao ra khỏi góc tối.
“Bùm!” Cò súng bóp vào.
“Ha ha ha, Lâm Cửu Khánh ngươi cho người ném pháo đấy à? Tính hù dọa ai vậy?” Người của Dạ Thành kiêu ngạo nói, nhưng giây tiếp theo…
Hắn chỉ cảm thấy mi tâm đau đớn.
Phụt…
Một đóa huýt hoa tràn ra từ mi tâm hắn, hai mắt hắn trừng lớn như trâu.

Hắn chỉ kịp rống lên một tiếng rồi ngã xuống.
Hoàn hào!
Lâm Cửu Khánh thầm khen trong lòng, đồng thời cũng bắt đầu hành động.

“Sao lại thế này?” Người của Dạ Thành luồng cuống, vội vã ngẩng lên.
Phượng Khương Trần ở phía sau đã đi vào từ cửa, hai tay cầm súng, vẻ mặt nghiêm túc, sát khí mười phần.
Phượng Khương Trần không quan tâm bọn chúng, lập tức bóp cò súng, đồng thời chạy nhanh sang một sườn bên khác.
Đông tác hệt như hồ đen lạnh như băng, cắn nuốt hết tính mạng mười kẻ Dạ Thành, ai cũng chỉ kịp a lên một tiếng rồi ngã xuống.
“Bùm..
“Bùm..
Năm phát súng liên tiếp bắn trúng mi tâm đối phương.
Không còn cách nào, di chứng đánh đắm xưa cũ khiến Phượng Khương Trần cảm thấy cách nhanh nhất mà hữu hiệu để bắn chết người chính là hehot, một phát đi đời cho bớt việc, chẳng cần phải lo người nọ có đứng dậy phản kích nữa không.
Trong nháy mắt, năm cao thủ Dạ Thành ngã xuống đất, khiến Dạ Thành bắt đầu trở nên luống cuống, nhưng bọn chúng lấy lại tinh thần rất nhanh, cùng lúc công kích về phía Lâm Cửu Khánh.
Cuộc chiến mở màn từ phát súng của Phượng Khương Trần.
Trong nháy mắt, nàng đã tiêu diệt được năm chủ lực của đối phương, Lâm Cửu Khánh cũng ứng đối dễ dàng hơn, nhưng Phượng Khương Trần lại trở nên khó nhọc.
Trước đó bọn chúng là bia ngắm đứng yên cho nàng bắng, nhưng bây giờ chúng đã di chuyển, nàng cũng không dám bắn súng bậy bạ, mà tránh vào bên cửa, nhìn tình huống bên trong cũng không chuẩn xác.

Phượng Khương Trần cắn chặt răng, quyết định vọt vào trong.

Bây giờ nàng và Lâm Cửu Khánh là hai con châu chấu cùng đậu trên một sợi thừng, nàng chỉ có thể lựa chọn liều mạng vì Lâm Cửu Khánh…
Phượng Khương Trần nhìn thoáng qua tình huống bên trong, phát hiện bọn họ đang cùng xông lên.

Lâm Cửu Khánh lấy một địch bảy, mặc dù ở vào hạ phong, nhưng trong nửa khắc nhất thời thì không chết được.
Phượng Khương Trần cũng không do dự, nhìn trúng được một chỗ trống, xoay người chạy ngay về phía đó.

Tuy không thể có sự thuận lợi bắn được liên tục như ban nấy, nhưng ít ra cô có thể nhân cơ hội bắn được một hoặc hai người.
Nhưng nàng đã coi nhẹ sự nhạy bén của cao thủ võ lâm lẫn sự phòng bị người Dạ Thành dành cho nàng.
Nàng mới vừa nhắc chân thì đã bị phát hiện, một cây phi tiêu nhỏ lập tức sượt qua ót nàng…
Chuyện đã trải qua trên chiến trường khiến Phượng Khương Trần không kịp nghĩ nhiều, phản xạ có điều kiện bắt đầu phát ra, thoát khỏi công kích.
Ập một tiếng, để bảo vệ chỗ hiểm, một khắc Phượng Khương Trần ngã người xuống kia, nằm xuống tại chỗ, thuận tay xả súng về phía đối phương.

Tuy nhiên, vì không kịp nhắm, đạn chỉ bắn được vào đùi đối phương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui