“Khương Trần, ngươi cần phải tham gia những buổi tụ hội như vậy.”
“Cẩm Lăng hi vọng ta đi sao?” Phượng Khương Trần dò hỏi.
Ý kiến của Vương Cẩm Lăng vẫn đáng để nàng để tâm đến.
Nàng tin tưởng Vương Cẩm Lăng sẽ không làm gì tổn hại đến nàng.
“Khương Trần, chúng ta là một thành viên trong một đám người, muốn trở thành sự tồn tại cách biệt với bên ngoài, không dính bụi trần là chuyện không thể nào.
Chúng ta còn sống thì không tránh khỏi việc phải giao thiệp với người khác, kẻ đáng ưa, kẻ đáng ghét, đều không có cách nào tránh được.
Mai này bất luận là ngươi muốn làm gì, ngươi cũng không thể tách khỏi sự trợ giúp của những quý phu nhân này, cũng không thể rời bỏ một cái thanh danh tốt.
Khương Trần, ngươi nên hiểu rõ, dù cho y thuật của ngươi có tốt đến máy, nhưng người bằng lòng để ngươi khám bệnh cho lại không nhiều, trên cõi đời này cũng không phải chỉ có một mình ngươi là đại phu.
Ngươi chữa khỏi mắt cho ta, bọn họ cũng sẽ chỉ nói là số ngươi may mắn.
Nói theo hướng xấu hơn, ngươi cũng không phải bệnh gì cũng đều có thể chữa khỏi được, nếu như ngươi không tiếp xúc với những người này, ngộ nhỡ những người đó tâng bốc ngươi thành thần y tái thế, không có gì là không thể chữa khỏi, đến lúc ngươi rơi vào kết cục bị những người đã từng tâng bốc ngươi giết, vậy thì đúng là được một mà mắt mười.”
Những buổi tiệc rượu như vậy, Phượng Khương Trần có thể từ chối một lần, nhưng không thể từ chối lần thứ hai.
Phượng Khương Trần phải học cách tích góp vốn liếng cho bản thân.
Vương Cẩm Lăng biết Cửu hoàng thúc và Vũ Văn Nguyên Hòa đều đối đãi với nàng không hề bình thường, nhưng có bất thường hơn nữa thì cũng có lúc cái roi trong tay bọn họ không đủ dài mà quất tới bụng ngựa.
Thủ đoạn của nữ nhân hậu viện, cũng không kém hơn nam nhân là bao.
Đặc biệt là Phượng Khương Trần với An Yên công chúa đã trở mặt với nhau, nếu như có được sự chống lưng của phu nhân của hai nhà Vương, Tạ, thì e là công chúa muốn động tới Phượng Khương Trần cũng phải đắn đo cân nhắc.
Sau này, Phượng Khương Trần dù cho là tham dự yến tiệc hoàng cung, An Yên công chúa cũng không thể động tới nàng một cách công khai được nữa, chí ít cũng không thể tùy ý nhục mạ nàng.
Thanh danh, đối với nữ tử mà nói, rất quan trọng.
Phượng Khương Trần biết Vương Cẩm Lăng nói chí phải, nhưng mà…
“Cẩm Lăng, Tạ gia đã máy lần chĩa mũi nhọn vào chuyện của ta ngươi cũng biết rồi đấy, ta từng nói trừ phi là Tạ gia cầu xin ta, nếu không ta tuyệt đối sẽ không bước vào Tạ gia lấy nửa bước.”
Có những kiên trì, có vài nguyên tắc, tuyệt đối không được buông lỏng.
Vương Cẩm Lăng nói rất có lý, chẳng qua là nàng sẽ nhẹ nhàng bước vào Tạ gia…
“Khương Trần, ngươi vốn không xem nội dung bên trong thiệp mời, phải không?”
“Phải.” Còn không phải là do mới sáng sớm đã bị Lam Cửu Khánh chọc tức hay sao, nhưng nàng không thể nào đem chuyện này kể với Vương Cẩm Lăng nghe được, chỉ có thể lúng túng nở nụ cười.
Vương Cẩm Lăng lắc đầu, cười nói: “Khương Trần, hội thơ lần này sẽ cử hành ở Bách Thảo viên, Bách Thảo viên là của nhà mẹ đẻ của Tạ phu nhân, không liên quan gì đến Tạ gia, vì thế…”
Đây là cơ hội để Phương Khương Trần xưng danh vì bản thân nàng.
Dù cho Phượng Khương Trần đời này không gả, hắn cũng không mong Phượng Khương Trần một đời gánh ô danh.
“Khương Trần, không suy nghĩ cho chính mình, thì cũng nên nghĩ cho Phượng tướng quân và Phượng phu nhân.” Ngươi không thể để cho người đời mắng chửi Phượng tướng quân và Phượng phu nhân không biết cách dạy dỗ con gái.
Câu này, Vương Cẩm Lăng không nói ra, nhưng hắn tin rằng Phượng Khương Trần hiểu rõ được.
“Ta biết phải làm thế nào rồi, nếu như không phải đi Tạ gia nữa, vậy thì hội thơ của Tạ phu nhân ta sẽ đến tham gia.
Ta, Phượng Khương Trần, đời này không làm được tiểu thư khuê các, vậy thì sẽ gọi là danh sĩ phong lưu.”
Danh sĩ phong lưu, phóng khoáng tiêu sái, không câu nệ lễ giáo, đích thực là danh sĩ tự mình phong lưu.
“Hay cho một danh sĩ phong lưu, ta rất mong chờ một ngày kia Khương Trần ngươi phong lưu thiên hạ.”
Vương Cẩm Lăng mỉm cười.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...