Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ
Phượng Khương Trần khit khit mũi, phát hiện không hề ngửi thấy tí mùi máu nào nha.
“Không có, chẳng lẽ, ta chỉ có lúc bị thương mới có thể đến tìm ngươi à?” Lam Cửu Khánh vẫn còn xoắn xuýt với khoảng cách giữa hai người, cùng với tay trái bị thương của Phượng Khương Trần.
Có thể thầy rõ, Phượng Khương Trần không muốn nói nhiều lời, y có hỏi nữa cũng chẳng có ích gì.
“Không bị thương, vậy ngươi đến tìm ta làm gì? Đêm hôm khuya khoắt, sẽ hù chết người ta đấy.
” Nàng là thầy thuốc, người bình thường không có chuyện gì thì tìm đến thầy thuốc làm gì, nhất là đã muộn vậy rồi.
Khu khu…
Lam Cửu Khánh không dễ chịu gì mở mắt ra.
Y cũng không thể nói cho Phượng Khương Trần nghe được.
Hắn đêm rồi vãn không ngủ được, ma xui quỷ khiến thế nào lại chạy đến Phượng phủ.
Cái lí do này đừng nói là Phượng Khương Trần, đến hắn cũng không tin được.
“Nghe nói hôm nay ngươi vào cung hả?” Lam Cửu Khánh trong cái khó ló cái khôn quăng chuyện này ra.
“Vâng.
” Phượng Khương Trần đề phòng gật đầu.
Nàng cảm thấy cái tên Lam Cửu Khánh này rất bắt thường, không đợi Lam Cửu Khánh hỏi, nàng đã nói: “Đừng hỏi ta đã gặp cái gì, xảy ra chuyện gì, ta sẽ không nói đâu, cũng không thể nói, càng không muốn bịa chuyện lừa ngươi.
”
Lam Cửu Khánh bị Phượng Khương Trần chặn họng không biết phải tiếp lời thế nào, mặt tối sầm lại: “Ngươi biết ta là đến để hỏi ngươi chuyện đã xảy ra trong hoàng cung chắc?”
Đáng tiếc thay, trời đã tối đen như mực, y lại còn đeo mặt nạ, Phượng Khương Trần không nhìn rõ mặt hắn.
“Không phải, thế ngươi tới đây làm gì?”
Lam Cửu Khánh lườm nàng một cái.
Không có chuyện gi thì hắn không thể đến sao?
Nếu đã đến rồi, thế thì cứ làm chút việc gì đó đi, miễn cho mắt công chạy một chuyến không công.
“Đưa tay ra đây.
” Lam Cửu Khánh chẳng muốn nhiều lời với Phượng Khương Trần nữa, chỉ vào hai tay Phượng Khương Trần đang đút vào trong chăn.
“Ngươi muốn làm gì?”
Không phải là muốn chặt tay nàng đấy chứ?
“Yên tâm, không chặt tay ngươi đâu.
” Lam Cửu Khánh mặt càng đen hon.
Nữ nhân này đúng là không biết ý tốt của y mà.
Cánh tay dài duỗi ra, cũng không cần biết là Phượng Khương Trần có đồng ý hay không, có muốn hay không, trực tiếp nắm lấy tay nàng.
“Á…” Phượng Khương Trần người cũng ngã đổ xô về phía trước, nếu không có Lam Cửu Khánh kéo lấy, có khi đã té khỏi giường rồi.
“Im miệng.
Ngươi muốn gọi tất cả mọi người tới hả? Ngươi chê thanh danh của mình tốt quá rồi đúng không?”
Vừa nói, vừa nhẹ nhàng xoa bóp tay cho Phượng Khương Trần.
Phượng Khương Trần đang định nói gì đó, nhưng nàng lại cảm nhận được một cảm giác ấm nóng tê dại từ tay truyền tới.
“Ngươi…” Phượng Khương Trần ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Lam Cửu Khánh.
Cái tên này, đêm hôm chạy tới đây chính là để xoa tay cho nàng hả?
Nàng không tin…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...