Các nhà quyền quý, khoản thu trong nhà phần lớn là dựa vài cửa hàng và ruộng đất.
Như nhà Trấn quốc công vậy, của hàng ít cũng hơn trăm, mà ruộng đất ít nhất cũng phải hàng vạn mẫu.
Không có những thứ này, chỉ dựa vào bỗng lộc thì làm sao nuôi sống được cả đại gia đình, làm sao có thể bảo đảm được đời sống xa hoa.
Ngươi nói tham lam á?
Tham thì đương nhiên là có tham một chút, nhưng đó cõ lẽ xem là qua lại trên chốn quan trường, hôm nay thu của nhà này thì ngày mai cũng phải tặng cho nhà kia.
Đừng nói bọn họ không thiếu tiền, cho dù là thiếu tiền đi chăng nữa, bọn họ làm quan đến cái tầng lớp.
này rồi, cho dù tham cũng là cực kì đẹp đẽ, sẽ không làm đến nỗi khó coi.
Vả lại, bọn họ không tham lam vì tiền, nắm quyền trong tay, bọn họ tùy ý làm một cái nghề cũng kiếm được tiền, cần gì phải tham, không công lại khiến người ta bắt được nhược điểm của mình, Trong triều có người dễ làm việc.
“Máy việc này đệ cứ tự xử đi, ta tin tưởng đệ.
” Phượng Khương Trần phát tay, tìm một cái lí do lấp liếm sự lười biếng của bản thân.
“Ta đi thăm Vương Cẩm Lăng, mắt của hắn vẫn chưa khỏi hẳn, ta không yên tâm.
”
“Tỷ không sao đấy chứ?” Chu Hằng biết Phượng Khương Trần có chừng mực, chỉ hỏi một câu quan tâm.
“Không sao.
”
Phượng Khương Trần cười nói, tìm một cái lí do đuổi Chu Hằng ra ngoài, sau đó từ trong túi trị liệu thông mình lấy ra thuốc mắt cho Vương Cẩm Lăng, đi tới chỗ ở của Vương Cẩm Lăng.
Đi chậm rì rì như một bà già.
Mới vừa đến gần đã nghe tháy tiếng đàn rất êm tai, tiếng đàn du dương kỳ ảo, uyễn chuyền như tiếng đàn của thần tiên, khiến cho lòng người vui vẻ, bước chân của Phượng Khương Trần cũng nhẹ nhàng đi nhiều.
Bước vào trong sân thấy ngay Vương Cẩm Lăng đang ngồi dưới tàng cây gảy đàn, có cảm giác tất cả giống một giấc huyền ảo vậy, khiến cho cả cái sân tổi tàn này miễn cưỡng có thêm mấy phần không khí hào hoa phú quý.
Phượng Khương Trần bước vào, tiếng đàn kết thúc.
ICh Phượng Khương Trần khá là ngại: “Cẩm Lăng thật là có nhã hứng, ta tới hình như không đúng lúc cho lắm.
”
“Tới vừa đúng lúc.
” Vương Cẩm Lăng đứng dậy, mở mắt ra, trong mắt mang ý cười, chăm chú nhìn Phượng Khương Trần.
.
Khong biết vì nguyên nhân gì, sau khi mắt của Vương Cẩm Lăng sáng lại, dường như còn sáng hơn mắt người bình thường, khi hắn nhìn người khác, vẻ chăm chú cùng dịu dàng trong mắt có gọi cũng không dám tiến lại gần.
Phượng Khương Trần cụp mắt, tránh né ánh nhìn của Vương Cẩm Lăng, vẻ mặt tự nhiên đi về phía hắn: “Không quấy rầy ngươi thì tốt.
”
“Ngươi là chủ, ta là khách, sao lại nói là quấy rầy được, phải nói thì nên là ta quấy rầy ngươi.
” Vương cẩm Lăng thu lại ánh mắt, ra hiệu mời Phượng Khương Trần ngồi xuống.
Vừa ngồi xuống, thì có một nô tỳ xinh đẹp dâng trà lên.
Đương nhiên rồi, nô tỳ xinh đẹp này là Vương gia đem đến đây, không liên quan gì đến Phượng Khương Trần.
“Khách như đại công tử đây, ta có cầu cũng cầu không được, mời đại công tử ở lại trong nhà, làm khổ đại công tử rồi.
” So với chỗ ở của đại công tử, đúng là một cái trên trời một cái dưới đất.
“Khương Trần, ngươi biết đấy, ta chưa bao giờ để ý những thứ này.
” Dù cho đôi mắt đã sáng lại, hắn vẫn là Vương Cẩm Lăng ở gian phòng cũ kia.
“Là ta dung tục rồi.
” Phượng Khương Trần nói xin lỗi “Cẩm Lăng, rất xin lỗi, buổi sáng ta có việc, kéo dài đến tận bây giờ mới đến khám mắt cho ngươi.
”
Nói xong liền nghiêng người về phía trước…
Hương thơm thoang thoảng mang theo mùi thuốc ập tới, Vương Cẩm Lăng khép hai hàng mi lại, trong lòng khế động…
“Khương Trần, ta cưới ngươi, được không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...