Ha… Ha.
Đông Lăng Tử Lãng không thể tiếp nhận, ánh mắt chớp chớp.
Phượng Khương Trần cứu hắn ta, người phụ nữ mà hắn ta khinh thường nhát, bây giờ lại là người cứu hắn ta.
Thái y ở Đông Lãng đã chết hết rồi sao?
Không, đúng vậy.
Còn những người khác thì sao? Trong phòng này tại sao chỉ có hai người, hắn ta và Phượng Khương Trần?
Đông Lăng Tử Lãng mặc dù vừa mới tỉnh lại, nhưng đầu óc hắn ta đã nghĩ đến đủ loại khả năng.
Phượng Khương Trần nhắm mắt dưỡng thần cũng không phát hiện Đông Lăng Tử Lăng đã tỉnh lại.
Tắt nhiên, thân thể Đông Lăng Tử Lãng suy yếu đến mức nào, Phượng Khương Trần thì biết.
Đông Lăng Tử Lãng tỉnh lại lúc này, có liên quan đến ý chí của chính hắn ta.
Yên lặng tính toán thời gian một chút, hơn nữa phần máu nhanh chóng chảy đi, làm cho Phượng Khương Trần cảm giác toàn thân đều lạnh lẽo, mơ hồ có cảm giác chóng mặt đánh tới.
Phượng Khương Trần liên tục mở mắt ra, quyết đoán rút kim trên tay trái của mình ra, dùng băng keo ép một chút, cũng mặc kệ máu có còn chảy nữa không, liền rút đầu kim trên người Đông Lăng Tử Lãng xuống, dùng sức đè lại, để tránh máu chảy ra.
Nàng cũng không có máu lại thua Đồng Lăng Tử Lãng.
Đông Lăng Tử Lãng phản ứng rất nhanh, trong nháy mắt Phượng Khương Trần cử động, hắn ta đã nhắm hai mắt lại.
Hơi thở yếu ớt, ngay cả khi thay đổi một chút, không thể nghe thấy.
Phượng Khương Trần bò qua ngang người Đông Lăng Tử Lãng , xoay người bước xuống giường, nhưng vừa chạm chân xuống đất, Phượng Khương Trần liền cảm thấy trước mắt tối đen, cả người tựa hồ muốn ngã về phía trước.
Thiếu máu!
Cái này có nghiêm trọng không?
Phượng Khương Trần trở tay đỡ cột giường, nửa ngày mới bình phục lại, nhưng mặc dù không đến mức trước mắt tối đen ngã xuống, nhưng cả người lại suy yếu mệt mỏi.
“Ta đã đánh giá quá cao bản thân mình, cơ thể bị hỏng này rút ra 400cc ước tính sẽ chết, 600cc, tôi đã mắt rất nhiều, sớm biết không phải là tinh thần gia súc, vì lợi ích của Lăng Vương, tôi đã đặt một nửa cuộc sống của tôi vào.
”
Phượng Khương Trần hối hận muốn chết, xoay người liền trừng mắt nhìn Đông Lăng Tử Lãng.
Dù sao Đông Lăng Tử Lãng cũng không nhìn thấy, nàng không sợ.
Đương nhiên, Phượng Khương Trần cũng chỉ dám trừng Đông Lăng Tử Lãng để trút giận, còn nói tới thật sự ra tay trả thù các thứ thì chắc chắn ta là nàng… cũng không dám.
Nói như thế nào đây cũng là hoàng cung, Đông Lăng Tử Lãng là hoàng tử nha.
Chịu đựng một làn sóng mạnh hơn một làn sóng cảm giác choáng váng, Phượng Khương Trần tay chân nhanh nhẹn cắt đi toàn bộ đồ dùng khả nghi trong phòng, kể cả khẩu súng đó.
Không biết vì cái gì, Đông Lăng Tử Lãng rõ ràng đã tỉnh lại, lại không muốn để Cho Phượng Khương Trần biết, hắn ta vẫn nhắm mắt lại, Phượng Khương Trần chỉ lo tập trung thu dọn đồ đạc.
Không làm còn cách nào khác, Đông Lăng Tử Lãng còn chưa hoàn hồn từ chuyện Phượng Khương Trần cứu hắn ta.
Hắn ta cũng không rõ tại sao Phượng Khương Trần có thể cứu hắn ta? Phượng Khương Trần hận hắn ta đến mức nào, hắn ta biết thảm trạng hôm nay của nàng, tất cả đều là do một tay hắn ta tạo thành, cho dù không phải hắn ta làm, cũng là người bên cạnh hắn ta làm.
Trong tình huống như vậy, Phượng Khương Trần cư nhiên còn có thể đống ý cứu hắn ta?
Mạng sống của hoàng tử?
Nhưng nghe Phượng Khương Trần nói, còn có tình cảnh hắn ta nhìn thấy, Phượng Khương Trần hẳn là dùng máu của nàng để cứu hắn ta đi.
Đây không chỉ là mạng sống của hoàng tử thôi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...