Đem đồ vật cất kỹ, Phượng Khương Trần trở mình ra khỏi giường.
Sau khi các mạch máu được xử lý, vết thương của Đông Lăng Tử Lãng cuối cùng cũng ngừng chảy máu, nhưng điều này không có nghĩa là Phượng Khương Trần có thể thở phào nhẹ nhõm, không nhắc tới Đông Lăng Tử Lãng còn chưa qua khỏi cơn nguy kịch.
Nàng chẳng qua chỉ khâu lại mạch máu thôi, chưa kể việc gì khác, nàng còn phải rửa sạch vết thương, lấy thịt thối ra khỏi đó, sau đó sát trùng rồi bôi thuốc và khâu lại.
bÌOSS Có điều trong hơn một phút, đã tiêu hao hai phần ba sức lực của nàng.
Phượng Khương Trần rất mệt mỏi, thể xác lẫn tinh thần đều mệt, cả người bê bết máu và mồ hôi, khiến nàng trông như thể được moi ra từ biển máu.
Hai tay như dính đầy chì, nặng nhọc nhắc không nỗi, hai chân cũng hơi đau, mùi máu tanh xộc thẳng vào cổ họng khiến nàng muốn ói.
Nàng đã quen với mùi máu tươi nhưng không có nghĩa là nàng thích mùi máu và có thể uống được máu người, phải biết rằng nàng chỉ là đại phu, chứ không phải là ma cà rồng.
Phượng Khương Trần muốn rót một cốc nước, vì nàng muốn khử mùi hôi trong miệng trước, nhưng phát hiện ra rằng …
Nơi này ngoại trừ một chậu máu lớn, hoàn toàn không có nước sạch.
Được rồi, ta sẽ chịu đựng.
Phượng Khương Trần không có thời gian đề đi tới túi trị liệu thông minh tìm thứ gì đó có thể tẩy sạch mùi máu tanh trong miệng, hơn nữa thật đáng sợ khi phải làm quen với những thứ như thế này…
Khi nàng lê cơ thể mệt mỏi và băng bó vết thương cho Đông Lăng Tử Lãng, nàng đã quen với mùi máu tanh trong miệng, hơn nữa còn hoàn toàn phớt lờ nó.
Miệng vết thương được xử lý tốt, không có nghĩa là Đông Lăng Tử Lãng đã qua khỏi cơn nguy kịch, hắn mắt quá nhiều máu, các chức năng khác nhau của cơ thể bắt đầu suy giảm.
Phượng Khương Trần phải cho hắn truyền dịch để bổ sung chất dinh dưỡng và nước mà cơ thể cần.
Nàng lấy ra thêm vài lọ thuốc đặc trị, cạy miệng Đông Lăng Tử Lãng, đem những viên thuốc nhét vào.
Không cần lo lắng Đông Lăng Tử Lãng không nuốt được, các bác sĩ đều là những người có năng lực mớm thuốc, đừng nói là ngắt xỉu, cho dù là người chết Phượng Khương Trần cũng có thể làm cho hắn “Nuốt” những viên thuốc xuống.
Những thứ này Phượng Khương Trần đều có thể làm được, khó khăn nhát là Đông Lăng Tử Lãng mắt máu quá nhiều và đang cần máu gấp, cách bỗ sung máu nhanh nhất là truyền máu, nhưng nàng lầy đâu ra máu để cho hắn dùng đây.
Nếu không có máu trong kho, chỉ có thể rút ra từ người sống, mà nàng là người sống duy nhất ở đây.
Phượng Khương Trần đưa tay trái ra một cách bắt lực.
“Liều chết liều sống, hốt hoảng lo sợ làm đến bước này.
Nếu như bây giờ từ bỏ ta thật sự không cam tâm.
Chỉ có thể làm thêm một bước nữa.
Ta không thể từ bỏ tất cả mọi thứ vì bước cuối cùng này.
Đừng nói ngươi không đồng ý, ngay cả ta cũng không đồng ý.
“Nhóm máu O phải không? Đông Lăng Tử Lãng ngươi ghê gớm thật, xem ra thượng đề cũng không thu ngươi, ta chết không chết đến mức mang nhóm máu O.
Lợi cho ngươi rồi.
“
Phượng Khương Trần tức giận leo lên giường, ngồi ở bên trái Đông Lăng Tử Lãng, nàng không có chút tâm tình rút máu vào trong túi máu, trực tiếp dứt khoát truyền cho Đông Lăng Tử Lãng.
Tay trái của hai người đặt song song nhau, một ống trong suốt nói hai bàn tay của họ, chất lỏng màu đỏ như máu chảy ra khỏi cơ thể Phượng Khương Trần và từ từ chảy vào cơ thể của Đông Lăng Tử Lãng.
Nằm ở trên giường, Phượng Khương Trần mới nhận ra mình thực sự rất mệt mỏi, tinh thần kéo căng cực độ, khiến cho cơ thể mệt mỏi gấp đôi, lúc này mới thả lỏng một chút, Phượng Khương Trần đã mệt đến mức không muốn động đậy.
DO Phượng Khương Trần véo mặt mình, nhắc nhở bản thân giữ vững tinh thần, bây giờ còn chưa đến lúc nghỉ ngơi.
Có điều, không thể ngủ được, nàng vẫn có thể nhắm mắt tĩnh tâm, đồng thời ước tính lượng máu mình rút ra là bao nhiêu.
Nàng không muốn cứu Đông Lăng Tử Lãng xong, còn bản thân nàng thì gục ngã.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...