Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ
Phượng Khương Trần vốn tưởng không còn hy vọng gì nữa, nhưng khi nghe Đông Lăng Vũ Cửu nói vậy, mắt nàng sáng lên, giọng nói của nàng vang vọng hơn bao giờ hết: “Bảm Cửu hoàng thúc, là một người chết.
”
Đông Lăng Vũ Cửu gật đầu: “Lục đại nhân.
”
Nói xong lập tức bỏ đi.
Vậy là đồng ý hay không đồng ý?
Phượng Khương Trần không hiểu nồi, nhưng nhìn dáng vẻ của Đông Lăng Vũ Cửu, nàng lại không dám bước tới.
An Yên công chúa đi theo sau Đông Lăng Vũ Cửu, lúc đi còn cố ý nắn ná vài bước, khi lướt ngang qua Lục Thiếu Lâm thì cười khẩy một tiếng chỉ đủ cho hai người có thể nghe thấy: “Cửu hoàng thúc nói không sai, bổn cung cũng rất nghi ngờ khả năng của tổng chỉ huy sứ như Lục đại nhân”
Nói dút lời liền ngạo nghễ bỏ đi…
Tất nhiên, vẫn không quên đưa mắt trao cho Phượng Khương Trần một cái nhìn cảnh cáo.
Phượng Khương Trần, đừng tưởng rằng có Cửu hoàng thúc bảo vệ thì bổn cung không thể làm gì được ngươi, sớm muộn gì bổn cung cũng lầy mạng của ngươi.
Phượng Khương Trần đứng tại chỗ cười mều xệch, nàng thực sự không hiểu rốt cuộc mình đã làm gì đắc tội với An Yên công chúa, tại sao An Yên công chúa lại phải dồn nàng vào chỗ chết…
Cửu hoàng thức và An Yên công chúa rời đi khiến Huyết Y Vệ nhanh chóng lấy lại tinh thần, đương nhiên đây chỉ là sự bình tĩnh bên ngoài mà thôi.
Trước khi An Yên công chúa rời đi, những lời mà nàng để lại khiến Lục Thiếu Lâm không khỏi chột dạ.
Ngay khi hắn đang lo lắng về mũ ô sa và tính mạng của mình thì Phượng Khương Trần-người đáng lẽ phải đi rồi bỗng nhiên nhanh chóng quay trở lại.
“Ngài Lục, ta muốn đem tù nhân trong lao đi.
Nhưng họ nói rằng họ cần công văn của ngài.
”
Không còn cách nào khác, câu trả lời của Cửu hoàng thúc quá mơ hồ, nàng muốn nhân lúc này cáo mượn oai hùm một phen.
Khi thực lực của bản thân không đủ thì phải biết tận dụng tình thế, mà suy cho cùng Cửu hoàng thúc chính là một hậu thuẫn tốt.
Vẻ mặt Lục Thiếu Lâm lạnh lùng, đằng đằng sát khí.
Tên khốn nạn nào dám quấy rầy hắn rồi lại muốn nghĩ đường thoát thân chứ?
Tuy nhiên khi ánh mắt hắn quay sang nhìn Phượng Khương Trần, vẻ tức giận nhanh chóng biến mát, lập tức mang theo ôn nhu cùng thoải mái.
Sao lại không nghĩ tới cơ chứ? Không phải đây chính là hậu thuẫn tốt nhất sao? Chỉ cần dỗ dành Phượng Khương Trần thật tốt, để nàng có thể nói tốt cho hắn vài câu trước mặt Cửu hoàng thúc là được rồi.
“Khương Trần vẫn chưa rời đi hả?”
Giọng nói nhẹ nhàng đó khiến Phượng Khương Trần dựng tóc gáy, nhưng ngay lập tức nàng hiểu được suy nghĩ của Lục Thiếu Lâm.
Sức mạnh của quyền lực, Cửu hoàng thúc nói đúng, chỉ có sức mạnh mới có thể quyết định tắt cả.
Phượng Khương Trần mỉm cười dè dặt, giữ khoảng cách giữa hai người và nói lại với khí lực mạnh mẽ không thể phủ nhận.
“Ngài Lục, ta muốn mang những tù nhân đó đi.
”
“Không có gì, ta sẽ nhờ người sắp xếp và đưa họ rời đi an toàn.
” Lục Thiếu Lâm nhanh chóng hứa hẹn.
“Không cần.
Ta sẽ tự mình tới đón, ngài chỉ cần chuẩn bị công văn và người đó cho ta.
” Phượng Khương Trần nhàn nhạt từ chối.
Nàng không muốn những tên lính canh của Huyết Y Vệ chạm vào Văn Khương một lần nữa.
Mặc dù khi ở nhà lao hắn cũng được đối xử tương đối tử tế nhưng nàng thực sự không thích nơi này.
Nơi này là ngục tối, trong cuộc đời nàng nhát định sẽ không không bao giờ đến một lần nào nữa.
Tuy nhiên nàng vẫn rất tò mò về lý do tại sao mẹ mình lại được Huyết Y Vệ đưa tới chỗ này, tất nhiên là … Nàng cũng sẽ không hỏi Lục Thiếu Lâm chuyện này, lúc đó Lục Thiếu Lâm chỉ là một tên lính nhỏ, chắc hẳn khi đó cũng không rõ chuyện này.
“Được rồi Khương Trần, ta sẽ đi cùng với ngươi nhé?” Mặc dù Lục Thiếu Lâm đang hỏi nhưng hắn đã nhanh chân đi trước dẫn đường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...