*“Ứ, ứ, ứ…” Miệng Tiền Tiến bị nắp ấm trà chặn lại không thể nói nên lời, chỉ có thể phát ra tiếng như dã thú đang gầm nhẹ, máu và nước miếng chảy xuống tí tách, hai mắt đã sớm mắt tiêu cự, chẳng còn thần sắc gì.
Nhưng mà dù vậy, người trong sân cũng không bỏ qua cho hắn ta.
Trong mắt Lục Thiếu Lâm, đây chỉ là một hình phạt nhỏ, chưa có phạm nhân nào vượt qua được sự tra tấn của Huyết Y Vệ, còn Cửu hoàng thúc thì sao?
Phượng Khương Trần không đoán được suy nghĩ của Cửu hoàng thúc, ánh mắt của hắn quá thanh tịnh, mà ánh mắt một người quá trong suốt và thâm thúy sẽ làm người ta không hiểu được.
Giống như ánh mắt của Lam Cửu Khánh, đối mặt với ánh mắt sâu thẳm của y, Phượng Khương Trần cũng không nhìn thầu.
Có điều cá nhân Phượng Khương Trần nghĩ rằng Cửu hoàng thúc không phải là một người khát máu, hắn muốn thông qua sự việc của Tiền Tiến làm nàng hiểu được rằng, trong tình huống không có sức mạnh thì phải tuân thủ quy tắc của thế gian, đừng để rơi vào kết cục giống như Tiền Tiền.
Phải biết rằng đâu phải lần nào cũng đều may mắn như vậy.
*Xèo.
.
” Huyết Y Vệ cầm thanh sắt ấn vào xương của Tiền Tiến.
“Huhuhu…” Tiền Tiến đau đớn giãy giụa, đầu không ngừng đập vào khung tra tấn.
Đây là nỗi đau đến tận cùng, muốn dùng nỗi đau khác để thay thế.
Một mùi khét bay tới khiến người khác buồn nôn.
.
Ọe…oe…
Tiếng nôn mửa vọng tới là của thái y do An Yên công chúa dẫn đến.
Ngày thường, thái y này hành tẫu trong thái y viện, là thân tín của hoàng hậu và An Yên công chúa, hoàn toàn chưa từng nhìn thấy những trường hợp như thế này.
Quá đẫm máu, quá tàn nhẫn!
Phượng Khương Trần không có cười nhạo, chỉ liếc nhìn đối phương bằng ánh mắt đồng tình!
Phượng Khương Trần biết sau khi rời khỏi nơi này, tiền đồ của vị thái y này xem như mắt hết.
Hoàng hậu và An Yên công chúa sẽ không làm mắt lòng Cửu hoàng thúc chỉ vì một thái y.
Vi mình đã sớm có chuẩn bị, hơn nữa lời nói của Cửu hoàng thúc cũng có tác dụng.
Phượng Khương Trần chẳng còn khó chịu như lúc trước mà chỉ lặng lẽ quan sát, như thể đang nhìn chuyện gì đó không dính dáng tới mình.
*“Xèo…” một tiếng, Huyết Y Vệ bỏ thanh sắt đó vào trong nước đề hạ nhiệt.
Chẳng có gì bắt ngờ khi trên xương tay của Tiền Tiến xuất hiện một vết lõm màu đen, hơn nữa trên vết lõm màu đen đó còn đang bốc khói.
Huyết Y Vệ cầm lấy thanh sắc thứ hai, lúc này ngay cả An Yên công chúa ở một bên cũng không nhịn được bắt đầu nôn ọe: “Hoàng thúc ơi, An Yên sợ…”
Không biết là thật hay giả, dù sao gương mặt nàng ta tái nhọt, trông có vẻ rất yếu ớt.
Đông Lăng Vũ Cửu gật đầu, phát tay nói: “Vậy đến đây thôi!”
Người cứng cỏi trên thế gian này quá ít, phần lớn sau khi trải qua màn tra trấn của Huyết Y Vệ, ngươi bảo hắn nói cái gì, hắn sẽ nói cái đó, nhưng Huyết Y Vệ chẳng thích làm thế.
Huyết Y Vệ thích dùng hình xong, sẽ hỏi lại ngươi.
Hôm nay Tiền Tiến này xem như gặp may.
Chẳng qua, thằng nhóc này có biết cách nắm chặt vận may này không?
Nếu như hắn nói sai, thì xui xẻo chỉ mình hắn nhận lấy.
Thủ đoạn của Huyết Y Vệ rất tàn nhẫn, nhưng hiệu quả làm việc của họ lại rất cao.
Chẳng máy chốc đã áp giải Tiền Tiền đến nơi.
Lúc này đây, Tiền Tiến trông chẳng khác nào một con chó chết nằm bắt động trên mặt đát.
Không cần Đông Lăng Vũ Cửu phải nói nhiều, Lục Thiếu Lâm đã ra lệnh cho người lấy nắp ấm trà trong miệng Tiền Tiến ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...