Thân tín của Lục Thiếu Lâm là một người tinh tường, nghe được lời nói của Phượng Khương Trần, hắn ta nhanh chóng hiểu ra, nói: “Phượng tiểu thư, ngươi đừng lo lắng, vì làm An Yên công chúa vui vẻ, bọn họ nhất định sẽ dùng hình với Phượng tiểu thư, Lục đại nhân đã dặn dò rồi, chúng ta chỉ dùng roi nhẹ nhất đối với Phượng tiểu thư, thật ra cây roi này có môn đạo, có thể đánh người tới mức bong da tróc thịt nhưng không làm tổn thương đến gân cốt.
Tới lúc đó có lẽ Phượng tiểu thư sẽ phải chịu đựng một chút nhưng thuộc hạ cam đoan sẽ không để lại bệnh ẩn gì.”
“Cảm ơn, phiền ngươi đưa đồ vật trong hộp cho Lục đại nhân, tất nhiên sẽ không thiếu chỗ tốt của ngươi.” Ngươi tới ta đi, đây chính là quy luật.
Mọi người đều biết điều đó, nhưng nhắc nhở một câu như vậy thì có vẻ gần gũi với nhau hơn.
An Yên công chúa được Lục Thiếu Lâm dỗ dành một lúc lâu, làm cho tính cách của An Yên công chúa cũng không nhẫn nại nổi.
Lúc Lục Thiếu Lâm đưa nàng đến phòng hình phạt, nàng nhìn thấy Phượng Khương Trần đang bị treo trên hình khung.
Nhìn thấy bộ dạng khổ sở của Phượng Khương Trần, mặt mày An Yên công chúa sáng lên, nàng quét sạch vẻ phiền muộn vừa rồi, do ngại uy nghiêm của hoàng thất nên nàng cũng không dám làm quá mức.
“Khu khụ, Lục đại nhân, cho người của ngươi lui ra đi.” An Yên công chúa không phải loại người ngực to não nhỏ, lớn lên ở một nơi như hoàng cung ăn tươi nuốt sống này, nàng biết rõ mấy chuyện ẩn bên trong việc dùng hình, vì vậy nàng sẽ không bao giờ sử dụng người của Lục Thiếu Lâm.
“Công chúa điện hạ, chuyện này không tốt lắm, đây là Huyết Y Vệ.” Lục Thiếu Lâm cũng không phải quả hồng mềm.
Hắn là thân tín của hoàng thượng, mặc dù đang làm việc cho hoàng hậu nhưng không phải con chó của An Yên công chúa, đánh chó còn phải ngó mặt chủ.
“Thế nào? Ta còn có thể hủy Huyết Y Vệ của ngươi sao? Chẳng trách phụ hoàng nói Lục đại nhân càng ngày càng nhát gan, quả nhiên là thật.”
Đây là chỗ tốt của hoàng tử hoàng tôn, chỉ tùy tiện nói một câu, không ai dám nghỉ ngờ là thật hay giả, dù sao cũng có không ai có gan dám tới hỏi hoàng thượng có phải đã từng nói như vậy hay không.
Trên trán Lục Thiếu Lâm đổ mồ hôi, liếc nhìn Phượng Khương Trần một cái, lắc đầu bát lực.
Phượng Khương Trần biết rất rõ hắn sắp từ bỏ chức trách bảo vệ mình.
So với An Yên công chúa, Phượng Khương Trần nàng chẳng là gì cả, nàng khẽ ho một tiếng, Phượng Khương Trần yếu ớt nói: “Công chúa thật hăng hái.”
Hai chân và hai tay của Phượng Khương Trần đều bị cố định trên khung hình cụ.
Ngay cả khi không dùng hình thì tư thế này cũng đã đủ đau đớn, thêm vào đó, Phượng Khương Trần vừa mới khóc lớn, giọng nói chất chứa bi thương và vô lực.
Hơn nữa nàng còn cố tình lộ ra bộ dạng hấp hối.
“Phượng Khương Trần, ngươi nên cảm thấy vinh dự.
Đây là lần đầu tiên bổn cung tốn nhiều tâm tư trên người một dân đen.” An Yên công chúa giơ những ngón tay hồng hồng lên, vẫy nhẹ ra hiệu cho thị vệ phía sau.
Thị vệ nhận lệnh, ‘lịch sự’ mời mọi người ra ngoài, trong đó có cả Lục Thiếu Lâm.
“Công chúa điện hạ, đây chính là Huyết Y Vệ, hạ quan là Chỉ huy sứ của Huyết Y Vệ, đây là chức trách của hạ quan.” Lục Thiếu Lâm nói với An Yên công chúa, không chịu đi ra ngoài.
Phượng Khương Trần biết rõ Lục Thiếu Lâm cũng không hẳn muốn ở lại đây giúp nàng, hắn chỉ tỏ thái độ cho có vậy thôi.
Ha ha…
Phượng Khương Trần cười khổ, nhắm hai mắt lại không lên tiếng.
Nghiêm túc mà nói, nàng và An Yên công chúa cũng không có thủ hận gì cho cam, chỉ là nàng không nễ mặt An Yên công chúa mà thôi.
An Yên công chúa thấy thái độ kiên quyết của Lục Thiếu Lâm, không quan tâm nữa, khoát tay với thị vệ phía sau và nói: “Dọn chỗ cho Lục đại nhân.”
Nhanh chóng gạt Lục Thiếu Lâm đi thật xa, Lục Thiếu Lâm không còn cách nào khác đành phải nghe lệnh làm việc, quyền làm chủ phòng hình phạt thuận lý thành chương rơi vào tay An Yên công chúa, sống chết của Phượng Khương Trần cũng rơi vào tay An Yên công chúa…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...