Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


“Mỗi lần cầu xin ngươi đều như thế này cả!” Phượng Khương Trần cười khổ, ánh mắt nhuồm màu bi thương.
“Ngươi coi Vũ Văn Thanh ta là ai chứ? Nếu như có thể giúp ngươi còn cần ngươi cầu sao?” Khuôn mặt của Vũ Văn Thanh vốn đã đen nay lại càng đen hơn.
Ngay khi Vũ Văn Thanh định thuyết phục Phượng Khương Trần đưa Tôn Dực Cần đến y quán, đột nhiên trong đám người có kẻ hô lên.
“Xảy ra chuyện gì mà thất kinh như vậy, chẳng có chút khí phách do lão tử chỉ huy vậy hả.” Vũ Văn Thanh tức giận, vô tình thốt lên những lời thô tục ở biên quan.
“Tướng, tướng quân, lưng của Phượng tiểu thư.” Tên lính trẻ đó quả nhiên không phải là binh lính của Vũ Văn Thanh, hắn ta chỉ là một tên vô danh tiểu tốt ở cửa thành mà thôi, bị Vũ Văn Thanh quát một tiếng chân tay đã mềm nhữn hết cả.
“Ba…” Vũ Văn Thanh rút vỏ kiếm trong tay, gõ vào đầu tên vô danh tiểu tốt: “Đừng có nói loạn.”
Thân thể của nữ tử vô cùng quý giá, không phải điều mà đám binh lính bọn họ có thể bàn luận lung tung.
Tên tiểu binh bị gõ đến choáng váng, nhưng kiên định chỉ vào lưng của Phượng Khương Trần.
Ôi, ôi, ôi, hắn ta oan ức quá đi…
Những người cách Phượng Khương Trần không xa cũng nhìn lại: “A…”
Tất cả cùng kêu lên, Vũ Văn Thanh lúc này thật sự rất mắt hứng, binh lính của hắn làm sao vậy chứ nhìn chằm chằm vào lưng của thiếu nữ nhà người ta thì còn ra thể thống gì.

“Có chuyện gì?” Vũ Văn Thanh đi ra phía sau Phượng Khương Trần.
Phượng Khương Trần bát động, để Vũ Văn Thanh đánh giá, dù sao vết thương này cũng không thể che giấu được.
“Phượng Khương Trần, ngươi, ngươi làm cái gì mà biến cơ thể thành cái dạng này.” Vũ Văn Thanh cũng giật mình, vẻ bội phục mà nhìn Phượng Khương Trần.
Nữ nhân này không sợ đau sao?
“Vết thương nhỏ thôi, Vũ Văn tướng quân, xin hãy giúp Khương Trần một lần, Khương Trần cầu xin ngài, ta cam đoan nhất định có thể chữa lành cho Tôn tiểu thư.” Phượng Khương Trần không muốn lợi dụng sự thương xót của hắn, nhưng Vũ Văn Thanh đã phát hiện được vết thương trên lưng nàng, nàng không thể không dùng đến nó.
“Ngươi…” Vũ Văn Thanh tức giận đến trợn trừng mắt: “Được, được lắm, ta đúng là sợ ngươi rồi.

Đi chuẩn bị xe ngựa, đem cả áo choàng của bản tướng quân lại đây.” Dù tức giận đến mấy nhưng hắn vẫn phân phó với đám binh lính phía sau.
“Đa tạ tướng quân.” Phượng Khương Trần sắc mặt hớn hở.
“Phượng Khương Trần, kiếp trước của bản tướng quân chắc chắn đã nợ ngươi rất nhiều thế nên kiếp này phải đến để trả nợ đây mà.


Nếu ta biết trước trong thành có cái thứ phiền phức là ngươi thì có đánh chết ta cũng không trở lại.” Vũ Văn Thanh lắm bẩm bằng giọng tức giận.
Phượng Khương Trần cũng không để ý, cười an ủi: “Tướng quân đừng lo lắng, nói không chừng ngài trở về kinh thành gặp được Khương Trần lại là chuyện tốt đấy.

Phải biết Khương Trần là đại phu, không có ai ở thế giới này dám nói không cần đại phu cả.

Đặc biệt là tướng quân, các người chinh chiến sa trường hẳn là biết rõ điều này nhất.


“Phượng Khương Trần, đừng rủa ta, Vũ Văn Thanh ta đời này ghét nhất là phải gặp đại phu.”
Binh lính của Vũ Văn Thanh quả nhiên hiệu suất rất cao, chỉ với vài câu phân phó mà áo choàng và xe ngựa đã chuẩn bị đâu ra đấy rồi.
“Phượng Khương Trần, đi thôi.”
Có Vũ Văn Thanh đích thân hộ tống, Phượng Khương Trần đương nhiên có thể một đường thông thuận tới Phượng phủ mà không gặp bất cứ cản trở nào.
Ngay cả gõ cửa cũng không cần, có Vũ Văn Thanh ở đó thì cứ đạp thẳng cửa mà vào.
Cánh cửa gỗ cũ kỹ của Phượng phủ kêu lên cót két.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui