Dứt lời, nàng ôm Tôn Dực Cẩn quay người, vừa định cưỡi ngựa rời đi, An Yên công chúa đã cưỡi ngựa mang theo rất nhiều thị vệ vây quanh nàng.
“Phượng Khương Trần, ngươi định làm gì?” An Yên công chúa hét lên, đôi mắt lóe lên tia lạnh lùng.
“Ta muốn cứu người.” Vẻ mặt của Phong Thanh Ngọc rất bình tĩnh, không hề có ý định rút lui khi đối mặt với An Yên công chúa.
“Cứu người? Ta nghĩ ngươi muốn giết người mới đúng đấy, Phượng Khương Trần buông Tôn tiểu thư xuống cho ta.” An Yên công chúa ra lệnh, thị vệ rút kiếm chĩa thẳng vào Phượng Khương Trần.
“An Yên công chúa, ta cũng chỉ muốn nói một lần thôi, ta muốn cứu ngươi, mời người tránh ra, nếu không đừng trách ta không khách khí.” Phượng Khương Trần kiêu ngạo nói, nàng không cho An Yên công chúa chút mặt mũi nào.
Lúc này, không có chuyện gì quan trọng hơn việc cứu được Tôn Dực Cần.
“Phượng Khương Trần, ngươi thật to gan, dám nói chuyện với bản công chúa như thế, người đâu, bắt Phượng Khương Trần lại cho ta.”
An Yên công chúa vung tay lên, chúng thị vệ liền xông tới.
“Không được nhúc nhích.” Phượng Khương Trần hét lên, đồng thời rút khẩu súng trên tay ra bắn vào con ngựa bên chân An Yên công chúa…
Có nói nhiều cũng vô dụng, chỉ có thực lực mạnh mẽ mới quyết định được tất cả.
Pằng… con ngựa bên chân của An Yên công chúa hí dài một tiếng, tứ chỉ mềm nhữn rồi ngã gục xuống đất.
A… An Yên công chúa sợ hãi hét lên, thị vệ bắt chấp Phương Khương Trần đáng sợ bao nhiêu, tất cả đều tiến lên: “Bảo vệ công chúa, bảo vệ công chúa.”
Sau khi nhìn thấy sức mạnh của súng lục, tất cả thị vệ đều như lâm vào đại địch nhưng không ai dám động thủ, Phượng Khương Trần hừ lạnh một tiếng, quay đầu nói với Tôn Dực Từ phía sau: “Tôn tiểu thư xin hãy yên tâm, Phượng Khương Trần ta nhất định sẽ trị khỏi cho Tôn Dực G2100 Nói xong liền phi ngựa rời đi, nhưng lần này không ai dám ngăn cản, ngay cả An Yên công chúa có hạ lệnh cũng không ai dám bước tới.
Dù sao thì ai cũng sợ chết, mặc dù không biết thứ đồ trong tay Phượng Khương Trần là gì, nhưng nhìn thấy nó chỉ vang lên một tiếng mà đã giết chết một con ngựa, nếu thứ đồ đó mà đối phó với bọn họ thì họ có sống nổi không?
Phượng Khương Trần ôm Tôn Dực Cần người bê bết máu lên ngựa lao vào kinh thành, nhưng đến cổng thành thì bị chặn lại.
Sau khi Vũ Văn Thanh nhận được tin tức, hắn ta còn chưa kịp cởi bỏ áo giáp trên người đã vội vàng chạy tới.
Nhìn thấy Phượng Khương Trần vẫn ổn, Vũ Văn Thanh thở phào nhẹ nhõm, chỉ vào Tôn Dực Cần trong vòng tay của Phượng Khương Trần hỏi: “Phượng Khương Trần, chuyện gì xảy ra vậy?”
” Vũ Văn tướng quân, Tôn tiểu thư vì cứu Khương Trần mà bị thương nặng.
Khương Trần muốn chữa trị cho nàng ta.
Làm phiền tướng quân, mong tướng quân hộ tống Khương Trần hồi phủ?” Phượng Khương Trần cầu xin.
Lúc này, người duy nhất có thể giúp nàng chỉ có Vũ Văn Thanh mà thôi.
“Phượng Khương Trần, chuyện này sẽ rất rắc rồi.” Vũ Văn Thanh cau mày: “Đưa nàng ta đến y quán để đại phu chữa trị.”
Vương Thất nói rất đúng, nhưng Vũ Văn Thanh vẫn không tin vào y thuật của Phượng Khương Trần.
“Không được, vết thương của Tôn tiểu thư quá nghiêm trọng.
Nếu nàng ta được đưa đến y quán, rất có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Vũ Văn tướng quân, Khương Trần cầu xin ngươi hãy giúp ta, ân tình này suốt đời sẽ không quên.
“
Vừa nói, Phượng Khương Trần vừa ôm Tôn Dực Cần trượt xuống ngựa, hai chân trùng xuống, chuẩn bị quỳ gối trước Vũ Văn Thanh.
“Phượng Khương Trần, ngươi làm gì vậy?” Vũ Văn Thanh vội vàng đỡ người dậy, không cho nàng quỳ xuống, đưa tay muốn ôm Tôn Dực Cần đi, nhưng Phượng Khương Trần lại lắc đầu cự tuyệt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...