Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


Trong ánh mắt của nàng ta không có sự chán ghét, xem thường, cũng không có ý thân cận, chỉ có phong thái của một tiểu thư khuê các nên có.
Phượng Khương Trần không đề ý phát phát tay, tỏ ý không có việc gì.
Phượng Khương Trần không cho rằng sau khi An Yên công chúa liên tiếp bị thất bại, sẽ không tiếp tục ra chiêu nữa.

Dù sao như vậy cũng quá mắt thân phận rồi.
Nào biết rằng, An Yên công chúa vì giết chết nàng, thật đúng là không chỗ nào không dùng đến tột cùng.
Một cuộc thi đầu cưỡi ngựa, đã đầy lễ hội hoa đào lên đến cao trào, mà nàng cũng bởi vậy mà vào tù.
Dưới sự tổ chức của An Yên công chúa, đáp ứng yêu cầu của chúng nữ, Phượng Khương Trần nhất định phải tham gia trận thi đấu cưỡi ngựa này.
Đúng vậy, nhất định phải tham gia.

Những người khác đều là tự nguyện, chỉ có duy nhất Phượng Khương Trần, An Yên công chúa không cho nàng cơ hội từ chối, hoặc là nói Phượng Khương Trần càng từ chối, An Yên công chúa càng gò ép.
Dân không đấu với quan, càng đừng nói đến công chúa.


Phượng Khương Trần chẳng còn cách nào khác, đành phải một thân quần la, cùng với chúng nữ đều mặc trang phục cưỡi ngựa tham gia trận thi đấu cưỡi ngựa.
Tham gia thi đấu có tổng cộng mười người, Phượng Khương Trần, Dực Cẩn, Vũ Dương huyện chúa, Vũ Đào quận chúa, còn có mấy thiếu nữ không kêu ra tên.
Nhìn thấy một đám thiếu nữ tư thế oai hùng mạnh mẽ, Phượng Khương Trần không thể không nói, thay một bộ y phục, quả nhiên là khí chất đã khác hẳn rồi.
Không thích trang phục màu hồng thích trang phục đấu võ, những bộ đồ cưỡi ngựa này mặc ở trên người các vị tiểu thư nhỏ nhắn xinh xắn thật sự toát lên một ý vị khác biệt.

Đáng tiếc trong bãi cưỡi ngựa này ngoại trừ thị vệ ra, không có nam tử nào khác, không có người thưởng thức nha.
Mười người đứng thành một hàng, trước mặt các nàng có mười con ngựa tính tình hiền lành thích hợp cho nữ tử cưỡi.
Để công bằng, mười con ngựa đều do hoàng thất đưa ra, mọi người rút số chọn ngựa.
“Mời các vị tiểu thư rút lấy một con số, lựa chọn con ngựa tương ứng.” Thái giám đúng lúc đưa đến một cái bát sứ men xanh, bên trong đều là những mảnh giấy được gấp xếp lại, bên trên viết số của con ngựa.
Trong mười người, Vũ Đào quận chúa có xuất thân tốt nhất, đương nhiên do nàng ta chọn đầu tiên rồi.
Đưa tay cầm lấy một tờ, là số hai.

“Hai, xem ra hôm nay lại không có hạng nhát.

Dực Cần, ngươi cũng phải nhường ta một chút nhé.” Vũ Đào quận chúa tự mình trêu chọc, Dực Cần khiêm tốn cười một tiếng, cũng không trả lời.
Vũ Dương quận chủ rút ra số một, vô cùng vui vẻ.

Nàng ta hô to: “Năm nay số một nhất định là ta rồi.”
Dực Cần rút được số chín, còn Phượng Khương Trần là người rút cuối cùng, không cần lựa chọn, bên trong chỉ còn một con số.
“Số bón.

Phượng Khương Trần, ông trời cũng nhìn ngươi không thuận mắt rồi.” An Yên công chúa nửa nghiêm túc nửa trêu đùa nói.
Phượng Khương Trần không quan tâm, hờ hững bình thản cười nói: “Đúng vậy, ông trời cũng nhìn ta không thuận mắt, cảm thấy ta quá rảnh rỗi, tìm chút chuyện cho ta làm đây mà.”
Nói xong, Phượng Khương Trần không để ý tới An Yên công chúa nữa, đi tới chuồng ngựa, chỉ còn lại duy nhất một con ngựa không có ai nhận chính là của nàng rồi.
An Yên công chúa không có bàn luận gì về những con ngựa này.

Mỗi một con ngựa đều không khác nhau lắm, vừa nhìn là biết không thích hợp để lên chiến trường, chỉ có thể để cho các thiên kim khuê các cưỡi chơi thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui