Hoàng thượng hài lòng gật gật đầu, đối phó với Phượng Khương Trần chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng nhất chính là Cửu hoàng thúc: “Cửu đệ của Trầm vẫn chưa biết chuyện Phượng Khương Trần tìm được hài cốt của phụ mẫu đâu nhỉ, lập tức cho người nói với hắn, đây là một chuyện tốt.
’’
Ý của Hoàng thượng là yêu cầu thái giám hãy kể lại chuyện của Phượng Khương Trần một cách thảm thương nhất có thể để Cửu hoàng thúc phẫn nộ.
Con người khi mất đi lý trí rất dễ làm ra những hành động ngu xuẩn, trong khoảng thời gian này Cửu hoàng thúc vẫn luôn án binh bất động, hắn căn bản không thể xuống tay được, muốn chọc giận Cửu hoàng thúc, Phượng Khương Trần là một quân cờ tốt nhất.
“Hoàng thượng anh minh.
’’ Đại thái giám cười tươi như hoa cúc nở nộ.
Khi kể lại tình trạng của Phượng Khương Trần cho Cửu hoàng thúc nghe, hoàn toàn không cần thêm mắm thêm muố, cứu việc ăn ngay nói thật là được, chỉ cần nhắc đến Phượng Khương Trần đã đau lòng đến mức rơi một giọt huyết lệ cũng đã đủ để khiến Cửu hoàng thúc đau lòng rồi.
Hắn nghe nói Phượng Khương Trần vẫn luôn nằm bên cạnh chiếc quan tại bằng ngọc bích trong một ngày lạnh lẽo như vậy, cả người đông cứng, nghĩ đến dáng vẻ bi thương tột độ của Phượng Phương Trần lúc ấy, ngay cả một người không liên quan như hắn nghe xong cũng không nhịn được xúc động trong lòng.
Đứa trẻ đáng thương!
Đương nhiên, đại thái giám cũng chỉ cảm thấy đáng thương một chút mà thôi, Phượng Khương Trần sống hay chết không liên quan gì đến hắn cả, khi đi đến ngã rẽ trong hậu cung, đại thái giám nhớ đến trách nhiệm của mình, nịnh nọt đề nghị: “Hoàng thượng, Như tần nương nương mới nghĩ ra một điệu múa mới, nói muốn biểu diễn cho Hoàng thượng xem; Lương tần nương nương cũng làm một bài thơ mới, muốn nghe Hoàng thượng nhận xét; Mấy ngày nay Trân phi nương nương một lòng nghiên cứu làm điểm tâm, nghe nói ngài ấy đã sáng tạo ra một món mới có tên là Bạch Viêm Phi, ngay cả Hoàng hậu cũng khen ngon.
’’
Mấy người phía trước chỉ là vật làm nền, người cuối cùng mới mấu chốt, sau khi nghe xong, Hoàng thượng đương nhiên muốn đi đến chỗ Trân phi, Hoàng Quý phi nghe được tin tức này suýt chút nữa đã xé rách khăn tay.
Trân phi là phi tần được Hoàng Hậu nâng đỡ nên nhận được nhiều lợi ích hơn là chuyện bình thường, bây giờ nàng đang mang thai, không thể thị tẩm, chỉ có thể ngồi đây lo lắng suông, mắt thấy Hoàng thượng sắp bị hấp dẫn bởi những người mới đến, trong lòng Tạ Hoàng Quý phi chỉ có sự căm hận.
“Nương nương, ngài đừng so đo với những tiểu yêu tinh đó làm gì, ngài chỉ cần bình an sinh hạ hoàng tử thì không cần phải sợ gì nữa cả.
’’ Lão ma ma bên cạnh Tạ Hoàng Quý phi lên tiếng nhắc nhở chủ tử của mình đừng quên chuyện quan trọng.
Cách làm phi tử nằm ở chỗ nhận được sự sủng ái vững chắc, nhưng muốn được sủng ái thì phải có một thứ gì đó có thể níu chân Hoàng thượng cả đời, một đứa nhỏ chảy trong mình dòng máu của Hoàng thượng chắc chắn là một công cụ duy trì sự sủng ái tốt nhất.
Đúng vậy, chính là công cụ, trong mắt nữ nhân ở hậu cung này, những đứa con chẳng qua cũng chỉ là một công cụ để các nàng tranh sủng đoạt quyền mà thôi, nếu không phải như thế, làm sao các nàng sẽ mạo hiểm từ bỏ một năm rưỡi không thể thị thẩm để mang thai và sinh con?
Tạ Hoàng Quý phi thở dài một hơi, gật đầu: “Ngươi nói không sai, bổn cung chỉ cần bình an sinh hạ hoàng tử là được, nhưng muốn bình an sinh hạ hoàng tử thì còn phải cần đến Phượng Khương Trần, lúc này Phượng Khương Trần không thể chết được, ngươi cho người nhắc nhở nàng ta một tiếng, nói Lâm thái tử khen ngợi rượu của Phượng phủ rất ngon khiến Hoàng thượng muốn được thưởng thức, bảo nàng ta chuẩn bị cho tốt.
’’
Sự chuẩn bị này đương nhiên không phải là dâng lên Hoàng thượng loại rượu ngon nhất, mà là… Để thoát khỏi nguy cơ lần này, một người thông minh như Phượng Khương Trần làm sao có thể không biết.
“Nô tỳ hiểu rõ.
’’ Lão ma ma cúi đầu, không ai nhìn thấy tia sáng trong mắt nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...