Suy cho cùng, chẳng có người nào cam tâm tình nguyện trở thành một quân cờ bị người khác lợi dụng cả, cho dù mục đích của quân cờ này cũng giống với bọn họ, nhưng dựa vào tính cách tàn nhẫn của Phượng Khương Trần, việc này không phải là không thể.
“Tiên sinh lo lắng quá nhiều rồi, những tin tức mà bổn Thái tử cung cấp cho Phượng Khương Trần không hề mang đến bất lợi cho nàng, cho dù là bị lợi dụng, nàng ta cũng sẽ cam tâm tình nguyện mà thôi.
Hơn nữa ta không ép buộc, bổn Thái tử chỉ đưa tin cho nàng, nếu nàng ta cảm thấy mình đang bị lợi dụng thì vẫn có thể không làm gì cả.
’’
Thái tử cũng không cảm thấy có gì sai trái với những việc mà mình đã làm, hắn cung cấp tin tức cho Phượng Khương Trần, Phượng Khương Trần đích thân động thủ để loại bỏ kẻ thù chung của bọn họ, đây rõ ràng là một chuyện tốt hai bên đều có lợi, không hề tồn tại cái gì gọi là lợi dụng hay không lợi dụng.
Thái tử đã nói như thế thì không ai có thể phản bác lại được, cả một đám người nhao nhao tán tưởng “Thái tử anh minh”, “Thái tử cơ trí” “Chiêu mượn đao giết người này người rất hay”…
Cũng là việc cố ý tiết lộ tin tức cho Phượng Khương Trần, bên trong phủ Thái tử tràn ngập những lời tán thưởng tâng bốc còn ở phủ Túc Thân vương lại là la lối om sòm, hai ông cháu suýt nữa đã cãi nhau.
Trác Đông Minh đằng đằng sát khí xông thẳng vào thư phòng, ra hiệu cho tất cả mọi người lui xuống, để quân lính tâm phúc của mình canh giữ bên ngoài viện, sau khi đảm bảo sẽ không có ai nghe thấy mới mở miệng hỏi Túc Thân vương: “Gia gia, chuyện này là thật sao?’’
“Cái gì mà thật hay giả?’’ Túc Thân vương đang viết chữ, bị Trác Đông Minh đột nhiên xông vào làm ồn khiến một nét chữ đẹp bị huỷ hoại ngay lập tức.
Túc Thân vương buồn bực ném bút xuống, nhìn đứa cháu trai trước mặt, phát hiện nhìn thế nào cũng cảm thấy không vừa mắt.
Trác Đông Minh cũng không thèm quan tâm, đỏ mặt tía tai tiếp tục hỏi: “Gia gia, ngài đừng giả vờ với ta, ngài hãy nói cho ta biết chuyện năm đó có phải là sự thật hay không?’’
“Thật thì sao? Giả thì sao? Ngươi có thể làm được gì? Ngươi nhìn lại bản thân mình đi, chỉ mới gặp chút chuyện đã hoảng hốt đến thế này rồi, chẳng có phong thái của một thế tử gia gì cả, thậm chí còn không bằng một nữ tử như Phượng Khương Trần, muốn quan tâm đến chuyện của nàng, ngươi cho rằng mình là ai?’’
Trước khi hắn còn cảm thấy Trác Đông Minh không tồi, nhưng khi được chứng kiến những thủ đoạn giết người không thấy máu của Vương Cẩm Lăng và Thôi Hạo Đình, Cửu hoàng thúc thầm trầm, khôn khoan sắc sảo mưu tính, còn có khí chất kiêu hãnh và kiên cường của Phượng Khương Trần, Túc Thân vương đột nhiên cảm thấy tôn tử này của mình thực sự chẳng có ưu điểm gì cả, lúc gặp chuyện chỉ biết gào rống ầm ĩ.
“Nói như thế, những thông tin mà ngài cung cấp thông tin cho Phượng Khương Trần là sự thật, năm đó phụ thân nàng thực sự đã chết vì lý do ấy sao?’’ Trác Đông Minh không thèm quan tâm đến những lời phê bình của Túc Thân vương, mấy câu nói đó hắn đã nghe quá nhiều rồi.
Hắn là hắn, cho dù gia gia bất mãn như thế nào đi chăng nữa thì hắn cũng không thể trở thành một người như Vương Cẩm Lăng được, hắn không học nổi.
“Thì sao?’’ Túc Thân vương trừng mắt nhìn Trác Đông Minh, trong ánh mắt trải qua những thăng trầm của cuộc đời loé lên một chút bi thương.
Phượng Chiến đúng là đã chết oan uổng, nhưng vậy thì sao? Trên đời này còn có rất nhiều người chết oan hơn hắn nữa…
Cho dù mưa gió bên ngoài mạnh cỡ nào thì cũng không thể ảnh hưởng đến phòng phẫu thuật, cho dù ảnh hưởng đi chăng nữa thì lúc này Phượng Khương Trần cũng không quan tâm đến chuyện mưa gió bên ngoài.
Theo lời của Phượng Khương Trần thì là: Cho dù trời có sập xuống, với tư cách là bác sĩ phẫu thuật, tuyệt đối không thể rời khỏi phòng mổ, không thể bỏ mặc bệnh nhân của mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...