Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ
Sức khoẻ của Phượng Khương Trần dường như rất tốt, ngày hôm qua bị đông cứng suốt cả ngày ở bên ngoài cũng không thấy nàng có gì bất ổn, chuyện đầu tiên nàng làm sau khi tỉnh lại chính là xác định xem hài cốt của phụ mẫu mình đã được sắp xếp ổn thoả hay chưa, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, sắc mặt Phượng Khương Trần cũng tốt hơn rất nhiều.
Đi đến trước linh đường, thắp ba nén hương cho phụ mẫu, cung kính dập đầu ba cái xong, nàng ăn sáng rồi đi đến tiểu viện nơi Thôi Hạo Đình và Nguyên Hi tiên sinh đang ở tạm, cáo tội với hai người, đồng thời đảm bảo với Thôi Hạo Đình rằng cuộc phẫu thuật ngày mai chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì nên hắn cứ yên tâm.
Nhìn thấy vẻ khiếp sợ trong ánh mắt của Thôi Hạo Đình và Nguyên Hi tiên sinh, trong mắt Phượng khương Trần loé lên một tia chế giễu.
Những người này cho rằng Phượng Khương Trần nàng sẽ bị gục ngã và muốn nhân cơ hội này tìm kiếm sự đồng cảm từ người khác sao?
Không… Phượng Khương Trần nàng chưa bao giờ cần đến sự cảm thông và thương hại rẻ tiền ấy, nàng cũng sẽ không bị đánh đổ, sau khi vấp ngã, nàng sẽ tự đứng dậy chiến đấu một lần nữa cho đến khi không thể đứng dậy được nữa mới thôi!
Rốt cuộc Phượng Khương Trần là thứ quái thai gì vậy, khả năng khôi phục lại tinh thần này thực sự quá mạnh mẽ.
Đối mặt với một Phượng Khương Trần như thế, Thôi Hạo Đình và Nguyên Hi cũng không biết phải nói gì, bọn họ đã chuẩn bị sẵn một đống lời an ủi Phượng Khương Trần, kết quả…
Hai người phát hiện dường như mình đã suy nghĩ quá nhiều, Phượng Khương Trần căn bản không cần sự an ủi của bọn họ, nàng đuổi tất cả mọi người đi, khóc lóc thảm thiết một trận, sau đó sắp xếp lại tâm trạng của mình rồi bắt đầu một lần nữa…
Mãi đến khi Thôi Hạo Đình tiễn Phượng Khương Trần ra ngoài, Nguyên Hi tiên sinh mới phản ứng lại, chỉ vào bóng lưng màu trắng phía trước: “Phượng Khương Trần thực sự không sao chứ? Ngày mai nàng ta có thể phẫu thuật cho ngươi bình thường thật à?’’
“Thoạt nhìn có vẻ như nàng không sao đâu, Phượng Khương Trần là một người thông minh, nàng sẽ không bao giờ làm xằng làm bậy, nếu không ngày hôm qua nàng sẽ không dễ dàng để Dạ Diệp đi như thế.
’’ Thôi Hạo Đình tự nhận mình khá hiểu rõ con người Phượng Khương Trần, nàng chắc chắn sẽ không lấy tính mạng của hắn và của bản thân ra để đùa giỡn đâu.
Chỉ là Phượng Khương Trần kiên cường hơn những gì hắn nghĩ, hắn còn tưởng rằng phải mất ít nhất mấy ngày nữa nàng mới có thể hồi phục lại tinh thần từ trong cảm giác bi thương, không ngờ chỉ sau một đêm ngắn ngủi, nàng đã khôi phục lại dáng vẻ thường ngày.
Nữ nhân này đúng là quá đáng sợ, sự ngu xuẩn của Dạ Diệp đã mang đến một rắc rối lớn cho Dạ Thành.
“Khôi phục lại nhanh như thế sao?’’ Hai tay Nguyên Hi tiên sinh run rẩy, nếu để người ngoài nhìn thấy chắc chắn sẽ vô cùng kinh ngạc, đây đâu phải là đại cầm sư vang danh khắp thiên hạ mà rõ ràng là một bệnh nhân bị trúng gió liệt nửa người.
“Phượng Khương Trần thực sự không phải là người, nếu không phải ngày hôm qua ta cũng có mặt ở đây thì có lẽ ta sẽ nghi ngờ tất cả những gì đã xảy ra lúc đó có phải là sự thật hay không?’’
Nỗi bi thương và phẫn nộ của Phượng Khương Trần là điều không thể qua mắt được, nhưng sự tình tĩnh của nàng hôm nay cũng không phải là giả dối, Nguyên Hi tự hỏi rằng liệu có phải mình đã sai khi tự đày ải bản thân trong suốt hơn mười năm chỉ vì cái chết của người đó hay không, hắn thậm chí còn không bằng một tiểu cô nương.
Một tiểu cô nương vừa mới bước qua tuổi cập kê như Phượng Khương Trần cũng có thể thoát khỏi nỗi bi thương choáng ngợp trong lòng, vậy tại sao hắn lại không thể?
“Nữ nhi của Phượng tướng quân sao có thể là một kẻ nhu nhược yếu đuối được? Đừng quên năm xưa Phượng tướng quân chỉ mất năm năm để từ một tiểu binh quèn thăng chức trở thành đại tướng quân oai phong lẫm liệt, dòng máu của Phượng tướng quân chảy trong người Phượng Khương Trần, sao nàng ta có thể dễ dàng cúi đầu trước vận mệnh như thế được?’’
Người không bao giờ cúi đầu trước vận mệnh, càng bị rào cản càng can đảm mới có thể tiến xa hơn nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...