Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ
Kiếp trước, cưỡi ngựa được noi là một môn thể thao giải trí, đương nhiên cũng rất tốn kém.
Thu nhập của nàng cũng đều đổ vào trò giải trí này nhưng không thành vấn đề.
Có vấn đề.
“Nhưng là Phượng phủ..” Vương Thất có điểm hoài nghị.
Tình huống của Phượng phủ thì hắn không phải không biết, làm gì có tiền dư dả để nuôi ngựa, hơn nữa cũng không có nơi thích hợp để cưỡi ngựa.
Vũ Văn Thanh cũng không tin, hắn cho rằng Phượng Khương Trần là đang lấy lùi làm tiến, tuy rằng nóng vội do Phượng Khương Trần không nói hết binh pháp nhưng hắn cũng phải người lỗ mãng.
Phượng Khương Trần, ngươi có điều cầu xin, ta cũng không tin ngươi không chịu mở miệng.
Vũ Văn Thanh đang đợi, đợi Phượng Khương Trần đi cầu xin hắn, vậy thì hắn mới có thể dãi cái giá.
Phượng Khương Trần biết rất rõ Vũ Văn Thanh đang muốn cái gì nhưng đáng tiếc Vũ Văn Thanh chắc chắn sẽ thất vọng.
Nàng biết rất rõ nếu muốn người khác tin phục ngươi thì phải đưa ra bản lĩnh khiến người ta phải tâm phục khẩu phục.
“Không tin thì ta cưỡi cho người xem.”
Phượng Khương Trần kéo dây cương, chân đạp lên kiềng ngựa, trong khi Vương Thất đang trợn mắt há mồm thì xoay người lên ngựa, , ngồi trên lưng ngựa rất có vài phần tư thế oai hùng.
“Ngươi thực sự biết cưỡi ngựa” Vương Thất tin rồi.
Người Đông Lăng rất giỏi cưỡi ngựa bắn cung, nữ tử nơi đây cũng không hề yếu kém nhưng khi lên ngựa các nàng vẫn cần người giúp đỡ, dù sao ngựa rất cao, nữ tử bình thường căn bản không có sức lực lớn như vậy, nương theo kiềng ngựa với dây cương là có thể leo lên được.
Phượng Khương Trần không chỉ làm được mà còn làm vô cùng xinh đẹp.
“Ta đi đây, không cần lo lắng cho ta, dám nữ nhân kia muốn mạng của ta cũng không dễ dàng như vậy” Phượng Khương Trần kéo dây cương, hai chân khẽ đạp, chuẩn bị kẹp lấy bụng ngựa mà đi.
Được rồi, Vũ Văn Thanh thở dài, trong khi Phượng Khương Trần kéo dây cương thì đi ra chắn trước ngựa của nàng, không cho phép cự tuyệt nói.
“Một đường cưỡi ngựa rất bụi, Phượng tiểu thư, ta hộ tống ngươi đi biệt viện hoàng gia.
Người đâu, đem xe ngựa tu sửa lại.”
Đây là nói cho mọi người nghe mà Vũ Văn Thanh chân chính muốn là nói với Phượng Khương Trần: Phượng Khương Trần, ngươi thắng rồi.
“Đa tạ Vũ Văn tướng quân, Vũ Văn tướng quân một lòng vì nước vì dân, Khương Trần vô cùng kính nể, có Vũ Văn tướng quân ở đây thì người dân Đông Lăng không lo âu gì”
Đương nhiên đây cũng chỉ là lời nói mặt ngoài, Phượng Khương Trần ánh mắt sáng rực, kỳ thực là nói: Đâu có đâu có, Vũ Văn tướng quân cũng không có thua, ngươi thắng nhiều hơn.
Cho dù là ở thời đại của nàng thì “Tôn Tử binh pháp’ vẫn là đệ nhất thần thư, cho dù là quan chức hay phú hào cũng đều cảm thán trước sự kỳ diệu của “Tôn Tử binh pháp”.
Hôm nay Vũ Văn Thanh có được nó thì cũng là vinh hạnh của hắn.
Điểm này thì Vũ Văn Thanh không phủ nhận, nếu không phải có đủ ích lợi thì sao hắn lại đồng ý chứ.
Hắn thực sự hứng thú với mấy câu mà Phượng Khương Trần nói: “Không biết những lời mà Phượng Khương Trần vừa nói kia là từ đâu nhìn đến”
“Cha ta là võ tướng” Vẫn là câu tả lời như vậy, thủ đoạn đánh Thái cực quyền của Phượng Khương Trần lại phát ra càng cao siêu.
Vương Thất đứng ở một bên, lúc này mới hiểu được cuộc tranh đấu giữa Phượng Khương Trần và Vũ Văn Thanh.
Trong lòng thầm nghĩ, khi trở về phải nói cho đại ca chuyện xảy ra ngày hôm nay.
Có thể làm cho Vũ Văn Thanh ăn khổ, lại không có lời nào để nói thì thật sự là thế gian hiếm thấy.
Nếu Phượng Khương Trần biết trong lòng Vương Thất nghĩ như thế này thì nhất định sẽ tức đến hộc máu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...