Chỉ có trời mới biết nàng muốn giết chết tên Dạ Diệp kia đến mức nào, nếu không phải còn một chút lý trí, hôm nay nàng đã không cho Dạ Diệp một cái tát trời giáng mà là trực tiếp nhắm thẳng vào trán hắn nã một phát súng.
Phượng Khương Trần nhìn cỗ thi thể bên trong quan tài bằng ngọc, nước mắt rơi càng dữ dội hơn nữa, nàng biết phụ thân mình chết ở trên chiến trường, nhưng thực sự không ngờ người lại chết thảm như thế, thậm chí ngay cả một thi thể hoàn chỉnh cũng không có.
Thi thể của phụ thân nàng được chiếc quan tài bằng ngọc bảo quản rất tốt, khuôn mặt đã được lau sạch sẽ, có thể nhìn ra vẻ khôi ngô tuấn tú và phong thái bất phàm ngày xưa, mặc dù chiến giáp mặc trên người đã vấy máu và rỉ sét nhưng may mắn thay nó vẫn còn nguyên vẹn.
Phụ thân nàng nằm trong chiếc quan tài ngọc giống như đang ngủ yên, người bình thường không thể nhận ra bên dưới lớp áo giáp kia là một cảnh tượng như thế nào, nhưng Phượng Khương Trần không phải là người bình thường, nàng hiểu rõ về cơ thể con người hơn bất cứ ai khác.
Dưới lớp áo giáp kia là một thi thể bị nghiền nát thành từng mảnh nhỏ, hài cốt của mẫu thân nàng chỉ còn lại mấy khúc xương trắng, trong khi thi thể của phụ thân lại được khâu nối bởi từng mảnh thịt không nguyên vẹn.
Người khâu lại đã rất cẩn thận và tỉ mỉ, nếu Phượng Khương Trần không đủ hiểu biết về cơ thể con người thì có lẽ nàng cũng không biết được phụ thân mình lại chết thảm như thế.
Nhưng dù cẩn thận đến mức nào đi chăng nữa thì cũng không thể khiến thi thể nguyện vẹn như lúc đầu, cũng không thể thay đổi được những đau đớn mà phụ thân nàng đã phải chịu đựng trước khi hi sinh.
Hu hu hu… Phượng Khương Trần đờ đẫn nhìn chằm chằm vào thi thể trong chiếc quan tài, phụ thân nàng oai phong lẫm liệt, anh dũng bảo vệ đất nước, hiên ngang chính trực, sao lại rơi vào kết cục như thế, thậm chí còn phải nhờ đến một người ngoài đến nhặt xác giúp mình.
Nàng thậm chí có thể tưởng tượng được người bảo quản thi thể đã tìm kiếm thi thể của phụ thân nàng giữa một đống xác chết hỗn loạn như thế nào, đó vốn dĩ là chuyện của một người con gái như nàng phải làm, cuối cùng…
Nàng hận, hận sự yếu đuối bất lực của nguyên chủ thân thể này, hận sự trốn tránh của nàng, hận chủ nhân của thân thể này trong đầu chỉ có tình yêu, chỉ có bóng dáng của một người tên là Đông Lăng Tử Lãng.
Nhưng đồng thời, nàng càng hận bản thân hơn nữa, hận chính mình cũng giống như chủ nhân của thân thể này, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện xương cốt của phụ mẫu vẫn còn đó, chưa bao giờ có ý định đi tìm kiếm.
Hài cốt trung trinh chôn khắp đồi xanh, cớ gì còn cảnh da ngựa bọc thây!
Nàng tin vào câu nói này nên chưa từng có ý nghĩ đi tìm kiếm, nàng tự cho là mình đã đúng khi cho rằng, đã hơn mười năm trôi qua, cho dù đi tìm cũng không thể tìm thấy, nhưng hành động của Dạ Diệp lại hung hăng giáng cho nàng một cái tát thật mạnh, khiến nàng phải thức tỉnh.
Trên đời này không có gì là không thể, chỉ là ngươi muốn làm hay không mà thôi.
Xuân Hội, Hạ Vãn, Thu Hoạ, Đông Tình đứng nấp trong một góc, nhìn Phượng Khương Trần đang đau khổ khóc lóc thảm thiết cũng lặng lẽ rơi nước mắt, còn Đồng Dao và Đồng Giác đã sớm chuẩn bị nước ấm và canh gừng, chờ Phượng Khương Trần bình tĩnh lại từ trong cảm giác đau thường.
Các nàng tin rằng tiểu thư của mình sẽ không dễ dàng gục ngã như thế.
Sau khi nhận được tin tức, Tôn Tư Hành vội vàng chạy đến, thậm chí còn không kịp lấy lại nhịp thở đã nhảy xuống xe ngựa chạy trong vào trong Phượng phủ, nhưng không ngờ còn chưa kịp đến gần đã bị Đông Dao và Đồng Giác ngăn cản lại.
“Tôn thiếu gia, hãy để tiểu thư được yên tĩnh một mình, người sẽ khôi phục lại nhanh thôi.
’’ Phượng Khương Trần đã sớm chấp nhận sự thật rằng phụ mẫu mình đã qua đời từ lâu, chắc chắn sẽ không một mực đắm chìm trong đau thương mãi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...