“Ta muốn yên tĩnh một mình, hai người về trước đi.
’’
Có những nỗi đau không thể nguôi ngoai và không phải cứ có người bên cạnh thì sẽ giảm bớt, hôm nay nàng đã gặp quá nhiều chuyện mệt mỏi, bây giờ chỉ muốn được yên tĩnh, một mình gặm nhấm nổi đau.
Trái tim nàng rất đau, rất đau!
Vương Cẩm Lăng gật đầu, không nói gì thêm nữa, trước khi rời đi, Trác Đông Minh còn cố ý an ủi Phượng Khương Trần một câu: “Được rồi, Khương Trần, nàng cố gắng nén bi thương, có thể tìm thấy hài cốt của Phượng tướng quân và Phượng phu nhân cũng là chuyện tốt, nàng đừng quá đau lòng.
’’
Những lời này của Trác Đông Minh đúng là an ủi, nhưng đối với Phượng Khương Trần mà nói lại giống như bị người ta cầm dao đâm một nhát vào tim.
“Ừ.
’’ Nàng đờ đẫn gật đầu một cái, cắn chặt môi, không cho phép mình bật khóc thành tiếng.
Vương Cẩm Lăng áy náy nhìn Phượng Khương Trần một cái, vội vàng kéo Trác Đông Minh đi ra ngoài, Trác Đông Minh không hiểu nhưng hắn lại hiểu, những lời này của Trác Đông Minh không những không an ủi mà là xoáy sâu vào nổi đau của Phượng Khương Trần, đâm thêm một nhát vào trái tim đẫm máu của nàng.
Khâm Thiên Giám nói hôm nay là ngày tốt nhất trong suốt mùa đông, có lẽ chính là…
Sau khi Trác Đông Minh và Vương Cẩm Lăng rời đi, tất cả các khách mời của Phượng phủ cũng đã ra về, bao gồm cả chúng nữ quyến ở hậu viện, dưới sự giải thích của Đồng Dao và Đồng Giác, người nào người nấy đều đỏ mắt rời đi.
Thôi Hạo Đình biết rõ lúc này Phượng Khương Trần muốn được yên tĩnh một mình nên đã cho tất cả hạ nhân lui xuống, đồng thời phái người gửi tin đến cho Tôn Tư Hành đang ở tiểu viện phía Tây.
Hắn và Phượng Khương Trần không thân không thuộc, cho dù muốn chạy đến an ủi Phượng Khương Trần đi chăng nữa cũng không có lý do, dù sao Tôn Tư Hành cũng là đồ đệ của Phượng Khương Trần, về tình về lý mà nói hắn đến an ủi nàng cũng là điều hoàn toàn hợp lý.
Trong khoảng sân rộng lớn, ngoại trừ hài cốt của phụ mẫu Phượng Khương Trần thì cũng chỉ có một mình nàng lẻ loi đứng đó, cơn gió lạnh lẽo tựa như con dao nhỏ cắt vào mặt đau nhức, nhưng Phượng Khương Trần lại không có bất cứ cảm giác nào.
Nàng không biết mình đã đứng bao lâu, chỉ biết cả người lạnh ngắt, hai chân nặng trĩu giống như không còn thuộc về nàng, những giọt nước mắt đã khô cạn, Phượng Khương Trần đờ đẫn xoay người đi về phía cỗ quan tài bằng ngọc.
Trác Đông Minh nói không sai, có thể tìm thấy hài cốt của phụ mẫu nàng là một chuyện tốt, nhưng với điều kiện là nàng tự mình tìm được chứ không phải bị tên khốn khiếp Dạ Diệp dùng cách thức khốn nạn đó tìm về.
Dạ Diệp gióng trống khua chiêng khiêng hài cốt của phụ mẫu nàng đến Phượng phủ, điều đó chẳng khác nào giáng một cái tát thật mạnh vào mặt nàng, khiến nàng xấu hổ không còn mặt mũi nào nữa.
Nàng là một đứa con gái bất hiếu!
Người khác nói xương cốt của phụ mẫu nàng không còn nữa, nàng cứ thế tin tưởng không chút nghi ngờ cho nên chỉ xây cho bọn họ một nấm mồ chôn quần áo và di vật, hoàn toàn không nghĩ đến việc tìm kiếm, nàng thậm chí còn không bằng cả Dạ Diệp.
Chỉ vì muốn đả kích nàng, tên khốn khiếp đó còn có thể hao hết tâm tư đi tìm xương cốt của phụ mẫu nàng, còn nàng thì sao?
Nàng không làm gì cả.
“Hu hu hu…’’ Phượng Khương Trần ngã ngồi xuống mặt đất, gục đầu vào bên cỗ quan tài bằng ngọc bật khóc thành tiếng, cũng chỉ khi không có ai, nàng mới dám mặc sức khóc lóc, mới dám khóc lớn.
Khóc hết toàn bộ nổi muộn phiền trong lòng ra ngoài, trút bỏ hết thảy nổi ấm ức đau khổ trong lòng ra ngoài, giải toả tất cả những điều không cam lòng ra ngoài, sau khi khóc xong, nàng sẽ bắt đầu chiến đấu!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...