“Dạ thiếu chủ, ngài có ý gì? Đưa lễ vật vào cửa rồi còn không có người khác mở ra?’’
Phượng Khương Trần hơi nhướn mày, vẻ mặt cao ngạo.
Quyền chủ động nằm trong tay nàng, Dạ Diệp chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.
“Phượng Khương Trần, ngươi phải hiểu, bổn thiếu chủ nói thứ trong tài không phải để tặng cho ngươi mà là thứ bổn thiếu chủ vất vả trăm cay ngàn đắng tìm đến để cho chó ăn, bị ngươi lấy đi rồi, chó của bổn thiếu chủ phải làm sao?’’ Dạ Diệp học theo Trác Đông Minh, bất chấp tất cả nói với tốc độ cực kỳ nhanh.
“Dạ Diệp, ta không quan tâm ngươi đang nói gì, nhưng bây giờ đồ đã ở trong phủ ta, ta có quyền quyết định, còn thất thần ở đó làm gì, mở ra!’’ Sắc mặt Phượng Khương Trần bị Dạ Diệp chọc tức giận đến đỏ bừng.
Đám người này, thấy nàng không tốt mới vui vẻ mà!
Nhất định phải đập nát quan tài, Dạ Diệp không chịu để cho người của Phượng Khương Trần ra tay, nếu không sẽ không đủ gây chấn động: “Phượng Khương Trần, không cần phải phiền hà người của ngươi động thủ, thứ mà bổn thiếu chủ dày công tìm kiếm để cho chó ăn, bổn thiếu chủ sẽ tự lấy đi.
’’
Vừa dứt lời, hắn đã ra hiệu cho những nam tử cường tráng khiêng quan tài đi vào lúc nãy động thủ.
Người của Dạ Diệp đã đến quá gần, khi thị vệ của Phượng phủ phát hiện bọn họ muốn ra tay đập nát cỗ quan tài kia thì đã không còn kịp ngăn cản nữa rồi.
Đùng đùng… Nam tử to lớn vung nắm đấm vào mặt trên quan tài, chiếc quan tài này quả nhiên là hàng rẻ tiền, chỉ với một cú đấm tác động xuống đã vỡ nát.
Loảng xoảng…
Một bộ xương trắng tinh lộ ra trước mặt mọi người, rõ ràng là của con người.
Xương của người chết?
Rốt cuộc Dạ thiếu chủ có ý gì?
Tất cả mọi người đều cau mày khó hiểu, nhưng khi thứ bên trong cỗ quan tài thứ hai lộ ra ngoài, cuối cùng bọn họ cũng đã biết ý định của Dạ Diệp.
Người này thực sự rất quá đáng!
Bên trong cỗ quan tài thứ hai là một cỗ quan tài bằng ngọc khác, trong đó là một thi thể nam giới, thi thể nam giới được bảo quản rất tốt, thoạt nhìn có vẻ như mới chết chưa được bao lâu.
Chuyện này vốn dĩ cũng không có gì đáng nói, nhưng khi Phượng Khương Trần nhìn thấy thi thế nam giới kia, cả người đều choáng váng ngây dại, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, giống như người mất hồn, nước mắt chảy dài trên khoé mắt.
Có chuyện gì vậy?
Vương Cẩm Lăng vội vàng xông lên phía trước, muốn an ủi Phượng Khương Trần, nhưng khi nhìn thấy thi thể nam giới trong chiếc quan tài bằng ngọc kia, hắn cũng ngây ngẩn cả người.
“Phượng tướng quân?’’ Vương Cẩm Lăng giật mình nói.
“Cái gì, thi thể của Phượng tướng quân, sao có thể?’’ Thái tử và Trác Đông Minh vội vàng tiến lên, không thể tin được một người đã chết mấy chục năm trời lại có thể xuất hiện ở chỗ này, nhưng…
“Đúng là thi thể của Phượng tướng quân, làm sao có thể? Phượng tướng quân đã chết lâu như vậy, sao thi thể của ngài ấy lại được bảo quản tốt đến vậy?’’ Lúc còn nhỏ Trác Đông Minh đã từng được nhìn thấy Phượng Chiến, thi thể của Phượng Chiến lúc này hoàn toàn giống hệt như trong trí nhớ của hắn, hơn nữa cho dù chưa từng gặp phụ thân của Phượng Khương Trần thì khi đến gần cỗ quan tài hắn cũng có thể biết, bởi vì trên thi thể nam giới ấy được đặt một tấm quân bài, trên đó có khắc hai chữ “Phượng Chiến”.
Đây là thi thể của Phượng Chiến- Phụ thân của Phượng Khương Trần, đồng thời cũng là “thứ” mang cho chó ăn mà Dạ Diệp luôn lẩm bẩm trong miệng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...