Không làm Tây Lăng Thiên Lâm tức giận, Vương Cẩm Lăng nói rõ lễ vật của Dạ Diệp xong, lại bổ sung thêm việc Dạ Diệp cứ khăng khăng muốn khiêng lễ vật đi vào phủ, ngay sau đó lại thỉnh tội với Thái tử, xin Thái tử hãy tha thứ cho Dạ thiếu chủ trẻ người non dạ, nếu có đụng chạm đến ngài cũng mong được thứ tội.
Phụt… Nam Lăng Cẩm Phàm thiếu chút nữa đã tức giận đến hộc máu.
Tên Vương Cẩm Lăng này rõ ràng là đang nói dối không chớp mắt, Dạ Diệp không thể khăng khăng muốn khiêng quan tài đi vào mà là Phượng Khương Trần to gan lớn mật, Vương Cẩm Lăng lại có thể đổ hết toàn bộ tội danh lên đầu Dạ Diệp, đúng là tàn nhẫn.
Nhưng chẳng ai tin rằng Vương Cẩm Lăng đang nói dối, suy cho cùng, chính Dạ Diệp mới là người khiêng hai cỗ quan tài kia đến trước cửa, còn bản thân hắn lại thiếu hiểu biết và tỏ ra thất lễ.
Sau khi nghe Vương Cẩm Lăng giải thích một phen mặc dù còn hơi bất mãn nhưng Thái tử vẫn gật gật đầu, đồng ý để Phượng Khương Trần khiêng quan tài vào: “Bổn Thái tử cũng muốn nhân cơ hội này xem Dạ thiếu chủ đưa đến lễ vật đặc biệt gì?’’
Rõ ràng là vì những lời nói của Vương Cẩm Lăng, Thái tử đã hoàn toàn đổ hết lỗi lầm trên người Dạ Diệp mà không thèm quan tâm đến sự thất lễ của Phượng Khương Trần, Thái tử đã nói như thế, đương nhiên những người khác cũng không còn gì để nói, Vương Cẩm Lăng hai hạ nhân ra ngoài nói cho Phượng Khương Trần biết.
Mọi người trong đại sảnh giống như đã hẹn trước, một đám không ngừng phụ hoạ với Thái tử, bày tỏ rất muốn xem lễ vật độc đáo của Dạ thiếu chủ, vì thế… Tất cả mọi người xếp hàng, dựa theo chức quan từ cao đến thấp, lấy Thái tử là trung tâm mà sắp xếp theo thứ tự.
Mặc dù không có ai ra mặt chỉ huy nhưng người nào người nấy đều có ánh mắt tinh tường, chắc chắn sẽ không bao giờ đứng sai vị trí, Thái tử, Tây Lăng Thiên Lâm đứng đầy, Tây Lăng Thiên Vũ, Nam Lăng Cẩm Phàm, Vương Cẩm Lăng, Thôi Hạo Đình và Trác Đông Minh đi sau nửa bước, những người khác đi sau xa hơn nữa…
Phượng Khương Trần và Dạ Diệp đi ở phía trước, phía sau là tám nam nhân khoẻ mạnh khiêng theo hai cỗ quan tài màu đen, còn chưa kịp đến gần thì đã nghe Thái tử lên tiếng: “Mặt mũi của Dạ thiếu chủ đây lớn quá nhỉ, chỉ vì một lễ vật mà muốn mấy người chúng ta đứng chờ ở đây.
’’
Giọng điệu không cao không thấp đủ để cho thấy trong lòng Thái tử khó chịu đến nhường nào.
Mặc dù không được sủng ái nhiều nhưng ngoại mặt hắn cũng là đương kim Thái tử của Đông Lăng, nhi tử của thành chủ một thành trì- Dạ Diệp, biết rõ hắn đang ở Phượng phủ thế mà vẫn dám khiêng quan tài đến trước cổng gây chuyện.
Vừa nghe thấy giọng điệu này, Phượng Khương Trần lập tức hiểu rõ dưới sự khuyên bảo của Vương Cẩm Lăng, Thái tử đã đổ hết tội danh lên người Phượng Khương Trần, nàng khẽ gật đầu với Vương Cẩm Lăng, tỏ vẻ cảm tạ.
“Khụ khụ…’’ Bước chân Dạ Diệp khẽ dừng lại: “Điện hạ quá lời rồi, Dạ Diệp không cố ý va chạm với điện hạ, lễ vật này là do Phượng Khương Trần đồng ý cho khiêng vào.
’’ Dạ Diệp hung ác liếc mắt nhìn Vương Cẩm Lăng một cái.
Tiểu nhân nham hiểm!
Vương Cẩm Lăng bình thản mỉm cười, có bản lĩnh thì vạch trần hắn đi!
“Hừ…’’ Thái tử bất mãn hừ lạnh một tiếng, bởi vì những lời nói của Vương Cẩm Lăng, Thái tử đã có định kiến từ trước, hoàn toàn không tin Dạ Diệp, nếu không phải bị hắn cưỡng ép thì Phượng Khương Trần sao có thể đi cùng hắn khiêng quan tài vào Phượng phủ.
“Nếu đã khiêng vào được thì Dạ thiếu chủ hãy mở ra để bổn Thái tử thưởng thức một chút nào, bổn Thái tử rất tò mò rốt cuộc lễ vật của Dạ thiếu chủ đây là gì?” Bởi vì trước Vương Cẩm Lăng đã tiết lộ sơ qua rằng có thể có thứ gì đó trong quan tài, cho nên không đợi chủ nhân của lễ vật là Phượng Khương Trần mở miệng, Thái tử đã vội vàng hỏi trước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...