Nghe thấy những cái tên này, trên mặt Phượng Khương Trần lộ ra một nụ cười rạng rỡ, buổi yến hội hôm nay chắc chắn sẽ rất thành công, có Thôi Hạo Đình và Vương Cẩm Lăng ở đây, muốn qua mặt những quan viên đó thực sự không là vấn đề.
Cười, Phượng Khương Trần, để xem ngươi còn có thể cười được nữa hay không?
Không cần biết là kiểu yến tiệc gì, nhưng phàm là những nhân vật lớn với thân phận cao quý đều sẽ không bao giờ đến sớm, sau khi tất cả mọi người đến đông đủ mới bước vào, trở thành tâm điểm chú ý của toàn bộ hiện trường.
Theo lý mà nói Vương Cẩm Lăng, Tây Lăng Thiên Lâm, Tây Lăng Thiên Vũ và Nam Lăng Cẩm Phàm đều được xem là nhân vật lớn, hẳn là phải đến gần chót mới phải, sau khi các nhân vật nhỏ khác vào Phượng phủ mới rêu rao đi vào, nhưng những người này đều không làm theo thường lệ, từng người từng người đều lần lượt có mặt từ sớm, khiến mấy người đến muộn hoảng hốt giật mình… Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Không còn cách nào khác, Vương Cẩm Lăng muốn đến chống đỡ giúp Phượng Khương Trần, hắn tuyệt đối sẽ không vì mấy thứ nhỏ nhặt như thể diện mà làm lỡ chuyện lớn của nàng.
Chỉ cần Vương Cẩm Lăng đến, những người đang chờ xem xét tình hình sẽ mạnh dạn bước vào, những người không có ý định đến dự tiệc cũng sẽ thay đổi chủ ý đi đến Phượng phủ, nhân cơ hội này xây dựng mối quan hệ với đại công tử Vương gia.
Người trên quan trường, có mấy ai không phải là loại người nịnh cao dẫm thấp, nếu trên người của ngươi không có lợi ích có thể mưu đồ thì làm sao người ta sẽ đến nịnh nọt lấy lòng ngươi.
Một Phượng phủ chỉ có tước vị trống rỗng không có thực quyền, những quan viên đó căn bản không thèm để vào mắt, nếu không có hai bức tường thành đồ sộ là Cửu hoàng thúc và Vương Cẩm Lăng chống lưng thì bất kỳ một quan viên nho nhỏ nào đó trong kinh thành cũng có thẻ bóp chết Phượng Khương Trần, tương tự, nếu hôm nay không có hai vị công tử là Vương Cẩm Lăng và Thôi Hạo Đình chống đỡ, khách mời đến Phượng phủ chắc chắn sẽ vô cùng ít ỏi.
Còn về phần Tây Lăng Thiên Lâm và Nam Lăng Cẩm Phàm, mục đích của bọn đến đây chỉ là xem náo nhiệt, hơn nữa đây là Đông Lăng, không cần bọn họ phải ra oai, đến sớm hay muộn cũng chẳng có gì khác biệt.
Tây Lăng Thiên Vũ đến sớm, một là muốn nhân cơ hội này cảm tạ Phượng Khương Trần đã chữa khỏi hai chân cho hắn, hai là muốn giúp nàng trông chừng Tây Lăng Thiên Lâm, có hắn ở đây, Tây Lăng Thiên Lâm sẽ không dám hành động quá khích.
Mặc dù hôm nay số người đến tham dự yến tiệc vượt quá dự kiến của Phượng Khương Trần nhưng may là nàng đã có sự chuẩn bị từ trước, bày tiệc trong hai ba sảnh đường, tách từng người ra để không quấy rầy lẫn nhau.
Nàng chịu trách nhiệm tiếp đón nữ quyến, mấy công tử thế gia và quan viên quyền quý gì đó đều do Thôi Hạo Đình và Vương Cẩm Lăng tiếp đón, hơn nữa có những vị khác lịch sự nho nhã như Nguyên Hi tiên sinh ở đó, bầu không khí chắc chắn sẽ không tẻ nhạt.
Vật họp theo loài, người chơi theo nhóm, những vị khách đến đây hôm nay đều là người có chức có quyền trong triều đình, cho dù không có chức quan thì cũng là những người xuất thân danh môn thế gia, hoặc có tiếng tăm trong giới học giả, không có bất cứ bách tính bình thường nào cả.
Phượng Khương Trần cũng mời Tô Văn Thanh nhưng hắn không đến, chỉ đưa tới một phần lễ hậu hĩnh, hắn xuất hiện trong những trường hợp như vậy chỉ là cái cớ cho người khác trêu ghẹo, hà tất gì phải làm thế.
Dù giàu có và quyền thế đến đâu đi chăng nữa thì thương nhân vẫn luôn bị coi trường, trước kia có Cửu hoàng thúc chống lưng, ở trong giới danh môn quý tộc hắn cũng được coi là nửa quan nửa thương, nhìn vào mặt mũi của Cửu hoàng thúc, những người đó ít nhiều cũng sẽ cho hắn ba phần thể diện, bây giờ, uy danh của Cửu hoàng thúc vẫn còn đó, nhưng suy cho cùng người vẫn còn đang ở trong đại lao của Tông Nhân phủ chưa ra, Tô Văn Thanh tránh mặt cũng là chuyện có thể hiểu được.
Tất cả mọi chuyện đều đâu vào đấy, không có bất cứ người nào đề cập đến chuyện đã xảy ra trước cửa, nhưng Tây Lăng Thiên Lâm và Nam Lăng Cẩm Phàm lại không thể dễ dàng buông tha như thế được, nếu ở Nam Lăng hoặc Tây Lăng, chỉ với một câu nói này của Phượng Khương Trần, hai người bọn họ đã có thể khiến nàng ta chết một ngàn lần, nhưng bây giờ chỉ có thể ủ rũ ngồi ở đó, không hề mở miệng nói chuyện với các quan viên của Đông Lăng, chỉ có Tây Lăng Thiên Vũ khách khí đến ngồi cùng họ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...