Phượng Khương Trần vốn là muốn trực tiếp về Tây Khu tiểu viện, nhưng được nửa đường đột nhiên nghĩ đến nàng và Vân Tiêu có hẹn với nhau, lập tức bảo phu xe đổi đường đi, đưa nàng về Phượng phủ trước.
Chậc… Vừa bước vào Phượng phủ, Phượng Khương Trần liền thấy hộ vệ xếp thành hàng dài làm cho nàng kinh sợ, vừa vào nhà đã hỏi: “Bọn họ là ở đâu ra vậy.
”
“Người của ta.
” Thôi Hạo Đình thẳng thắn nói.
“Dùng để bảo vệ ngươi?” Phương Khương Trần có hơi mất hứng, nàng không thích nhà mình xuất hiện quá nhiều người xa lạ, hơn nữa cứ như vậy tới, cứ như Thôi Hạo Đình mới là chủ nhân của Phượng phủ, và nàng là khách.
Thôi Hạo Đình lắc đầu một cái: “Ta tự có ám vệ bảo vệ, bọn họ… Là dùng để bảo vệ phủ đệ của ngươi.
”
“Phượng phủ cần người bảo vệ?” Phượng Khương Trần có hơibuồn cười, trong viện rộng lớn như vậy, vẫn có người dám tới đốt một lần nữa sao.
“Chẳng lẽ ngươi cho rằng không cần sao? Đừng quên người đốt phủ đệ ngươi còn chưa tìm thấy, đối phương có thể đốt một lần thì có thể đốt lần thứ hai, ngươi đừng nói với ta, ngươi không biết bên ngoài phủ ngươi có người xa lạ quanh quẩn.
” Nếu không phải như vậy, hắn cũng sẽ không gọi một đám hộ vệ xuất hiện, mấy thị vệ này chỉ có tác dụng gây chấn động.
Phượng Khương Trần liếc mắt: “Ngươi yên tâm, không có người dám làm càn Phượng phủ của ta nữa đâu, còn như những người đứng ngoài cổng đó, bất quá là nhân sĩ nhàm chán thôi, không cần lo lắng.
”
Người đốt phủ đệ của nàng, mười phần chính là tên khốn Lý Tưởng kia, Lý Tưởng đã chết rồi, nàng còn lo lắng cái gì, còn như những người ngoài cổng kia chắc chắn là tò mò, người thật sự hứng thú với Phượng phủ của nàng tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy nữa.
Phượng Khương Trần rất không quan tâm, nhưng Thôi Hạo Đình không thể bình tĩnh như Phượng Khương Trần, hắn rất tiếc mạng, hắn vất cả lắm mới có thể tiếp tục sống, tuyệt đối không cho phép có bất kỳ phát sinh nào ngoài ý muốn.
Thôi Hạo Đình biết Phượng Khương Trần mất hứng khi hắn tự chủ trương, gia tăng hộ vệ trong Phượng phủ, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp.
“Phượng Khương Trần, lòng người không thể không phòng, ta không hy vọng thời gian ta ở Phượng phủ xảy ra vấn đề gì, những người này ta sẽ quản thúc tốt, sẽ không khiến ngươi phiền toái.
Còn như sau khi ta rời đi, ngươi không cần lo lắng, ta sẽ mang người đi, sẽ không để Phượng phủ thêm bất cứ phiền phức gì.
”
Hộ vệ xuất hiện được Thôi gia vất vả bồi dưỡng, sao có thể sẽ nghe Phượng Khương Trần.
Lời cũng đã nói như vậy rồi, Phượng Khương Trần còn có thể nói gì, chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý, hơn nữa chuẩn bị tốt là được rồi, lỡ như những người khác của Thôi gia không nghĩ Thôi Hạo Đình còn sống, lại tới tiết mục ám sát, có những hộ vệ này cũng an toàn hơn một chút.
Đến nửa ngày rồi cũng không thấy Vân Tiêu, Phượng Khương Trần đành phải mở miệng hỏi: “Vân Tiêu đâu? Hắn chưa tới sao?”
“Khụ khụ…” Thôi Hạo Đình vừa nghe Phượng Khương Trần nhắc tới nhị gia Vân Tiêu, lập tức mất tự nhiên ho khan, thấy vẻ mặt Phượng Khương Trần đầy hoài nghi nhìn mình, lại đang bận ngồi thẳng, một bộ nghiêm chỉnh nói: “Người trong nhà Vân Tiêu đến rồi, hắn bận quay về tiếp đãi rồi.
”
Sẽ có biểu cảm gì đây, nhất định rất thú vị, nhưng đáng tiếc hắn không thấy được…
Vẻ mặt Thôi Hạo Đình đầy tiếc nuối.
Đám người trong nhà sẽ tới bái phỏng, phải dùng tới như vậy sao, Phượng Khương Trần nghi ngờ nhìn Thôi Hạo Đình một cái, đáng tiếc ưu tư của Thôi Đình Hạo thu liễm rất nhanh, Phượng Khương Trần cũng không nhìn thấy cái gì.
Phải… Lòng hiếu kỳ giảm đi một chút sẽ sống tương đối lâu, Phượng Khương Trần lười hỏi lại, Vân Tiêu không có ở đây, Phượng Khương Trần cũng không ở lại lâu, đưa cho Nguyên Hi tiên sinh thang thuốc động viên rồi quay về Tây Khu tiểu viện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...