Một câu nói đã khơi dậy chỗ trước đây chưa kiêu ngạo của Thôi Hạo Đình, lúc này hắn thể hiện một bản lĩnh xuất chúng, nhất định phải thắng Phượng Khương Trần một ván.
Thua liền sáu ván, thực sự quá mất thể diện!
Mà Thôi Hạo Đình không biết, sau này hắn ta càng không ngừng làm con số này tăng!
Khụ khụ, mặc kệ sau này làm sao, trước tiên hạ xong ván này rồi nói, không biết là lời nói của Phượng Khương Trần đã đánh thức Thôi Hạo Đình, hay là Thôi Hạo Đình tự hiểu ra, cách đánh cờ của Thôi Hạo Đình đã thay đổi so với trước đó sóng yên biển lặng, bắt đầu không theo quy tắc bình thường.
Cái này được rồi, hoàn toàn là rơi vào tay Phượng Khương Trần, cách đánh cờ của Phượng Khương Trần vốn là không theo quy tắc thông thường, Thôi Hạo Đình học cách đánh cờ của nàng không phải muốn chết sao.
Dĩ nhiên, Phượng Khương Trần cũng không phải người không biết nặng nhẹ, nàng còn muốn cầu xin Thôi Hạo Đình làm việc giúp mình, vậy nên sẽ không để Thôi Hạo Đình thua quá khó coi.
Cái này làm Phượng Khương Trần nhức đầu, phải làm thế nào mới có thể không thắng lớn lại không để lại dấu vết nhỉ?
Phải biết rằng Thôi Hạo Đình cũng là cao thủ đánh cờ, nếu như nhường quá rõ ràng sẽ bị đối phương phát hiện, chắc chắn cho là mình làm hắn ta nhục nhã.
Ai da, Phượng Khương Trần là thật nhức đầu.
Từ trước đến nay, đây chắc chắn là ván cờ mà Phượng Khương Trần hạ khổ sở nhất, trời sắp mờ sáng mới quyết định được phần thắng, Phượng Khương Trần khó khăn lắm mới thắng được ba ván.
Tuy nói là thua ba ván nhưng do với hơn mười ván trước đã tốt hơn rất nhiều.
“Ta thua.
” Lúc này đây, Thôi Hạo Đình thua tâm phục khẩu phục, đương nhiên thua cũng phải vui vẻ, mấy ván thua này với hắn ta mà nói cũng là thắng.
“Có chơi có chịu, làm phiền Thôi công tử rồi.
” Phượng Khương Trần cố nén cơn ngáp, chờ mong có thể gặp Cửu hoàng thúc.
Từ sau khi Cửu hoàng thúc bị tống vào tù, nàng tìm bao nhiêu người đều không thể nhìn thấy Cửu hoàng thúc, không còn cách nào mới phải đánh cược với Thôi Hạo Đình.
Nàng tin tưởng lựa lượng của Thôi gia.
Quả nhiên, Thôi gia không để cho nàng thất vọng, khi nàng ăn ngủ no nê đứng dậy thì Thôi Hạo Đình liền đem thủ dụ cho phép thăm tủ ở đại lao Tông nhân phủ tới, là do hoàng thượng tự tay viết, về phần Thôi Hạo Đình có được như thế nào thì không phải chuyện mà Phượng Khương Trần muốn quan tâm.
Nữ nhân vui mừng thể hiện qua sắc mặt! Dù cho nóng ruột nhưng Phượng Khương Trần vẫn tắm rửa thay y phục, sau khi chỉnh sửa cho mình một nhan sắc rạng rỡ mới xuất phát…
Trước khi xuất phát, Phượng Khương Trần cũng không quên nhắc nhở Thôi Hạo Đình kêu Nguyên Hi dời đến Phượng phủ trong hôm nay, ngoài ra cũng kêu cả Vân Tiêu đi, nàng có việc muốn nói với Vân Tiêu.
Thôi Hạo Đình cũng không nghĩ là Phượng Khương Trần cố ý nhắc tới Vân Tiêu, nếu như Phượng Khương Trần không đề cập tới, hắn sẽ hoài nghi về y thuật của Phượng Khương Trần, bệnh của Vân Tiêu, đại phu khác không tra được, hắn ta tin tưởng Phượng Khương Trần có thể.
Xe ngựa chạy đến đại lao Tông nhân phủ, Phượng Khương Trần ngồi ở trong xe ngựa, đè nén kích động trong lòng.
Cuối cùng, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy Cửu hoàng thúc, cũng không biết Cửu hoàng thúc ở đại lao Tông nhân phủ như thế nào, có gầy đi hay không, có chịu hình phạt hay không…!
Chịu hình phạt?
Tên khốn kiếp ăn gan hùm mật gấu nào dám tra khảo Cửu hoàng thúc, ngại sống quá lâu phải không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...