Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


Huyền Tiêu cung này không an toàn, ông ta vẫn nên quay về Huyền Y cốc của mình sớm thôi, tuy nói môn phái của mọi người đều có chữ lót là Huyền nhưng ngày thường cũng không có tình cảm gì, cùng lắm là lợi ích qua lại mà thôi, ông ta không muốn xui xẻo chung với Huyền Tiêu cung.

Đêm đó, dưới sự sắp xếp của Thiếu cung chủ Huyên Minh Kỳ, cốc chủ Huyền Y cốc rời khỏi Huyền Tiêu cung cùng với Huyên Minh Kỳ.

Ngày tiếp theo, cung chủ Huyền Tiêu cung phát hiện chuyện cốc chủ Huyền Y cốc mất tích thì sắc mặt không tốt lắm, nhưng nhìn vết thương của Huyên Phi rất tốt, lại nhìn giống hệt thê tử mình yêu thương lúc còn trẻ, cung chủ Huyền Tiêu cung hào phóng không so đo, quay qua cung chủ phu nhân hết kêu Dĩ Mạt lại Dĩ Mạt làm bà ta tức giận muốn phát nổ nhưng lại không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể cười lạnh nhạt.

Về phần Thiếu cung chủ của Huyền Tiêu cung, hoàn toàn không có ý kiến, cũng không ai quan tâm đến sống chết của hắn, hắn mất tích hay không, đối với Huyền Tiêu cung mà nói cũng không có gì khác nhau.

Huyên Minh Kỳ không để ý thị vệ khuyên can, ngay đêm tiến về phía hoàng thành Đông Lăng, như thể chỉ cần chậm một ngày thì Phượng Khương Trần sẽ biến mất vậy…

Thôi gia và Vương gia phải làm như thế nào, Phượng Khương Trần không xen vào cũng lười quan tâm, biết Thôi gia muốn mượn cơ hội lần này để xuống núi, trong lòng Phượng Khương Trần không hề có một chút cảm giác bị uy hiếp hay là áy náy.

Vào ban đêm, sau khi đã kiểm tra thân thể cho Thôi Hạo Đình, xác định thân thể hắn ta chống lại giải phẫu thì Phượng Khương Trần cũng không kéo dài thời gian giải phẫu nữa.

“Ta nói trước, phải rút máy từ người có gần huyết thống với ngươi, ngươi đã tìm được người chưa? Ta đã luôn nhắc nhở phải tìm lấy mấy người, cũng không phải là gần huyết thống mới có thể phù hợp.


Phượng Khương Trần không dám nói đến việc rút xương cốt ra, dù sao thì việc này cũng quá sức tưởng tượng rồi, chắc chắn Thôi Hạo Đình sẽ không chấp nhận, vậy nên Phượng Khương Trần phải lén đổi quan niệm, giấu diếm người bệnh là không đúng nhưng mọi việc phải biết biến hóa một cách linh hoạt.

“Giống như Dạ thành chủ và Dạ thiếu chủ vậy, cho dù là cha con ruột cũng không nhất định sẽ phù hợp nhỉ?” Đối với chuyện Phượng Khương Trần nói rút máu, Thôi Hạo Đình đã không còn xa lạ gì, Vân Tiêu đã nói chuyện Phượng Khương Trần trị liệu cho Dạ Diệp cho hắn ta biết.

Rất mới lạ, rất ngoài sức tưởng tượng, lúc ấy hắn ta có một bụng thắc mắc, tiếc là Phượng Khương Trần đã đi suốt đêm.

“Ừm.

Cho dù phù hợp cũng không nhất định là cha con ruột.


” Phượng Khương Trần vô cùng độc ác nói, chỉ tiếc lời này không truyền được đến tai Dạ thành chủ, không phải chuyện để đùa giỡn.

“Ta hiểu rồi, ngày mai ta sẽ mời người tới.

” Nếu đã đồng ý chữa trị, Thôi Hạo Đình sẽ cố gắng hết sức phối hợp với Phượng Khương Trần, dù sao việc này cũng liên quan đến tính mạng của mình, không được qua loa, mà hắn ta cũng rất tán thưởng thái độ nghiêm túc và cẩn thận của Phượng Khương Trần.

Ngày thứ hai, Phượng Khương Trần đi vào trong sân của Thôi Hạo Đình theo thời gian đã giao hẹn, thấy hai người trong sân, Phượng Khương Trần sửng sốt một chút: “Hai người này là ai?”
“Thì là hai người.

” Thôi Hạo Đình thấy dáng vẻ ngây ngốc của Phượng Khương Trần thì tâm trạng rất tốt, cười đến mức lộ hai hàm răng.


“Hai người đều là người của Thôi gia, ngươi gạt ta sao?” Phượng Khương Trần nhìn Nguyên Hi tiên sinh, lại nhìn Vân Tiêu.

Mẹ nó, đây là người một nhà, thảo nào tình cảm lại tốt như vậy, nàng còn tưởng mấy người này chỉ là bằng hữu chơi thân thôi.

“Làm sao? Nhìn ta không giống người của Thôi gia à?” Nguyên Hi tiên sinh nhướng mày một cái: “Nếu Khương Trần không tin thì chi bằng gả cho ta, đến lúc đó ngươi sẽ biết ta có đúng là người của Thôi gia hay không.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui