Phượng Khương Trần hơi sửng sốt, lập tức gật đầu với vẻ giật thót: “Chẳng trách, chẳng trách Thôi Hạo Đình lại đồng ý sảng khoái như vậy, thì ra…”
Quả nhiên, công tử của gia tộc lớn, không có ai là cây đèn cạn dầu.
Tuy nhiên, nàng cũng không lo lắng.
Cục diện song thắng, so ra thì nàng vẫn uy hiếp Thôi gia tốt hơn, vậy thì xong việc Thôi gia cũng không thể đụng tới nàng.
“Không phải nàng cho là chỉ vì một Thôi Hạo Đình thôi, Thôi gia sẽ làm loại chuyện tổn hại lợi ích thế này chứ? Nếu ta đoán không sai, thì đây chính là dấu hiệu Thôi gia rời núi, làm thành một cục diện để chứng minh là thực lực Thôi gia bất phàm!”
Có cái gì có thể chứng minh được sự cường đại của Thôi gia hơn là cứu Cửu Hoàng thúc? Hơn nữa nó càng khiến cho hoàng thất kiêng kị?
Tất nhiên đây cũng không phải là cơ hội duy nhất cho Thôi gia rời núi.
Chỉ có thể nói là, dường như Phượng Khương Trần đã kích động Thôi gia, khiến sau đó Thôi gia lựa chọn rời núi, cũng có nghĩa là Phượng Khương Trần không hề tầm thường…
Cửu Châu đại lục này, ngưu quỷ xà thần gì đều xuất hiện cả rồi!
Sau khi thỏa thuận chi tiết với Vương Cẩm Lăng trong nhà kính, Phượng Khương Trần lười biếng, vực dậy tinh thần không nổi, khung cảnh tinh tế trong nhà kính không làm nàng hứng thú chút nào
So với những hoàng tử, những thế gia công tử xấu xa phóng túng, thích lừa gạt người này, nàng thật sự quá non nớt, vậy nên nàng luôn đụng phải cảnh đầu rơi máu chảy.
Cửu hoàng thúc nói rằng với thực lực tuyệt đối trước mặt, tất cả âm mưu và thủ đoạn đều là lời nói suông, nhưng so với tài nguyên hoàng thất và Thế gia tích lũy cả trăm năm thì Phượng Khương Trần có tư cách gì mà nói là có thực lực tuyệt đối, có tư cách gì coi thường tất cả âm mưu.
Phượng Khương Trần không có bất kỳ gia tộc nào để dựa vào, nàng chỉ có thể dựa vào chính mình.
Một đôi tay của nàng, một túi trị liệu thông minh hiện đại và sự bền bỉ bất phàm, nếu không phải nàng chữa khỏi bệnh của Thôi Hạo Đình, nàng thậm chí không có tư cách để người nhà họ Thôi nhắc tới.
Phượng Khương Trần ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám, vẻ mặt nàng lộ ra nụ cười cô đơn, nàng đột nhiên cảm thấy mình rất cô đơn, nàng rất mệt mỏi khi phải giữ bí mật từ thời hiện đại của mình!
Mặc dù Vương Cẩm Lăng không nỡ xa cách Phượng Khương Trần nhanh như vậy, hắn cảm thấy rất đau lòng cho Phương Khương Trần, nhìn dáng vẻ gầy gò và đôi mắt màu lam của Phượng Khương Trần, làm sao hắn có thể ích kỷ giữ Phượng Khương Trần ở bên mình? Hơn nữa, cho dù hắn giữ được người của Khương Trần bên mình thì cũng không có được trái tim nàng.
Khương Trần không thể yên tâm khi Cửu hoàng thúc vẫn chưa ra ngục, vì Phượng Khương Trần hắn cũng muốn cứu Cửu hoàng thúc ra.
Hợp tác với Thôi gia, mong là hợp tác tốt!
Hắn nhìn Phượng Khương Trần đang đứng ở bụi hoa, Vương Cẩm Lăng hái một bông mẫu đơn đỏ, bước đến trước mặt nàng, cài bông hoa lên búi tóc của Phượng Khương Trần.
Phượng Khương Trần vội vã né tránh, đưa tay chặn lại: “Cẩm Lăng, đừng có đùa, thật ngớ ngẩn.
” Nàng không muốn cài một bông hoa lớn, rêu rao khắp nơi, nàng không phải là chậu hoa.
“Không ngớ ngẩn, nhìn rất đẹp.
” Vương Cẩm Lăng không cho phép Phượng Khương Trần từ chối, hắn giữ hai vai Phượng Khương Trần, cầm hoa mẫu đơn cài lên búi tóc nàng: “Ngớ ngẩn ở chỗ nào, rõ ràng là rất đẹp.
”
Quý nữ trong kinh thành có phong tục cài hoa, mỗi khi mùa xuân đến, các cô nương cài đủ loại hoa lên tóc, nhưng Phượng Khương Trần lại rất ít khi, đột nhiên hắn muốn nhìn Phượng Khương Trần cài hoa, chỉ có màu sắc kiều diễm của hoa tươi và điệu bộ khí thế mới có thể xua đi sự cô đơn của Phượng Khương Trần.
“Hết sức ngớ ngẩn.
” Phượng Khương Trần bĩu môi, dưới cái nhìn không đồng tình của Vương Cẩm Lăng, nàng ngoan ngoãn rút tay về, mặc bông hoa đỏ nằm trên búi tóc, càng tăng thêm nét quyến rũ kiêu hãnh cho nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...