Quả nhiên, mẫu hậu nói không sai, nữ nhân dù có vĩ đại hơn, trí tuệ hơn đi nữa, thì ở trong mắt Hoàng thượng và Cửu Hoàng thúc, họ cũng chỉ là đồ chơi, bọn họ sẽ chẳng bao giờ thật lòng!
Hẳn là hắn nên học theo phụ hoàng và Cửu Hoàng thúc.
“Tử Lạc, ngươi khờ dại quá rồi! Một nữ nhân thôi, đáng để bổn vương lấy thế lực Tiên hoàng để lại cho bổn vương ra cứu sao?” Nói xong lời này, ánh mắt Cửu Hoàng thúc dừng lại ở quyển sách trên tay, không hề có hành động gì nữa.
Dù nữ nhân kia là Phượng Khương Trần…
Thì đã sao?
Trâu không uống nước còn có thể ép ấn đầu sao? Cửu Hoàng thúc lạnh nhạt hờ hững mặc kệ sống chết của Phượng Khương Trần, Đông Lăng Tử Lãng còn giận dữ hơn, phẫn nộ hơn, nóng vội hơn, nhưng Cửu Hoàng thúc sẽ không hồi tâm chuyển ý.
Trước sự trào phúng lạnh nhạt của Thái tử, Đông Lăng Tử Lãng vung ống tay áo, lại đi trước Thái tử thêm một lần nữa, để lại Thái tử ở đó một mình.
Đông Lăng Tử Lãng cũng không về phủ, mà là đến hoàng cung.
Nhiệm vụ thử Cửu Hoàng thúc là do phụ hoàng giao cho hắn, tất nhiên hắn phải đi hồi bẩm.
Vốn tưởng rằng phụ hoàng nghe được chuyện Cửu Hoàng thúc từ chối thì sẽ tức giận, nào biết vẻ mặt phụ hoàng hắn lại là tươi cười khen ngợi: “Cửu đệ này của trẫm ngày càng hỉ giận không hiện lên mặt, không hổ là hài tử chảy trong mình dòng máu của tiên hoàng.” Đủ lãnh huyết, đủ lạnh lẽo, cũng đủ lý trí.
“Phụ hoàng, Cửu Hoàng thúc không chịu xuất đầu vì Phượng Khương Trần, Phượng Khương Trần đã trở thành một quân cờ phế, chúng ta cần phải giữ nàng ta nữa không?” Đông Lăng Tử Lãng cẩn thận hỏi.
Tuy nói là hắn vẫn còn ân sủng của Hoàng thượng, tuy nhiên…
Sau khi trải qua một chuyện lần trước, Đông Lăng Tử Lãng liền hiểu được, hoàng thất không cha con, sự sủng ái của phụ hoàng dành cho hắn có thể biến mất bất cứ lúc nào, hắn không thể vì nhận thánh sủng mà đắc ý vênh váo.
“Ai bảo là cờ phế? Lão cửu có thể đưa nàng ta Phượng trâm của Thánh Mẫn Hoàng hậu, điều đó chứng tỏ địa vị nàng ta trong lòng lão cửu không tầm thường.
Đừng để bị cái mặt lạnh băng đó của lão cửu lừa, không chịu lấy ra thứ gì đó tiên đế để lại cho y, vậy bảo y dùng thứ khác ra đổi mạng của Phượng Khương Trần đi!”
Tuy nói Quốc công gia chết rồi, nhưng chuyện chuyện mất dấu Chấn Thiên Lôi khiến tâm trạng Hoàng thượng rất khó chịu, nhưng cũng vì vậy mà đổ cho Phượng Khương Trần được cái tội danh giết người, chuyện này lại khiến Hoàng thượng cao hứng lắm.
Người dưới tay ông ta làm việc càng ngày càng hiểu được lòng ông ta.
Sau khi trải qua vài lần thử, Hoàng thượng có thể khẳng định, dù Đông Lăng Vũ Cửu có không để ý Phượng Khương Trần mười phần, thì cũng phải đến ý năm, sáu phần.
Tử Lãng nói Đông Lăng Vũ Cửu hoàn toàn không thèm quan tâm, vậy đó chắc chắn là gì vờ.
Nếu không thèm quan tâm thật, y nên bày ra bộ dạng vô cùng quan tâm, khiến ông ta tin là thật, cho là có Phượng Khương Trần thì sẽ tùy ý bài bố được y mới đúng.
Nếu đã vậy, ông ta sẽ càng không buông tha Phượng Khương Trần!
Để Đông Lăng Vũ Cửu lấy thế lực và người mà tiên hoàng để lại cho y ra đổi mệnh của Phượng Khương Trần cùng lắm chỉ là một phép thử, Đông Lăng Vũ Cửu từ chối là trong dự kiến của ông ta.
Nếu Đông Lăng Vũ Cửu thật, ông ta mới có thể nghi ngờ không biết trong việc này có bẫy gì không.
Địa vị của Đông Lăng Vũ Cửu ở Đông Lăng siêu nhiên như thế, không phải cũng nhờ dựa vào thứ tiên đế để lại cho y sao? Không có mấy thứ đó, đừng nói là cứu Phượng Khương Trần, chính tự thân y cũng khó bảo toàn.
Ông ta cũng không nghĩ tới việc lấy Phượng Khương Trần ra đổi cái gì đó, chuyện ông ta cần là để Phượng Khương Trần ra ép Đông Lăng Vũ Cửu xoa dịu tin đồn trời cao bất mãn.
Ông ta tin tưởng Đông Lăng Vũ Cửu có thể hiểu được.
“Phụ hoàng, liệu Cửu Hoàng thúc sẽ đồng ý sao?” Đông Lăng Tử Lãng là thân tín của Hoàng thượng, tất nhiên hắn biết chuyện năm ngọn núi bị nổ và tin đồn, Hoàng thượng nhắc tới là hắn hiểu ngay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...