Đông Lăng Tử Lãng thấy Cửu Hoàng thúc trả lời lại Thái tử cũng không tức giận, chỉ tìm cơ hội chen vào một câu: “Cửu Hoàng thúc, Chất nhân không giống Thái tử chuyện gì cũng tri kỷ như thế, chuyện nhỏ nhặt cũng muốn nghỉ thay cho Cửu Hoàng thúc, nhưng chất nhân có lòng giống Thái tử, đều để Cửu Hoàng thúc ngài ở trong lòng! Nếu không, khi nghe thấy tin tức Phượng Khương Trần mưu sát Quốc công gia rồi bị bỏ tù, sao chất nhân có thể lập tức đến nói cho Hoàng thúc?
Vừa nói xong tin tức này, Đông Lăng Tử Lãng có đến chín phần chắc chắn, rằng sắc mặt của Cửu Hoàng thúc sẽ thay đổi.
Dù sao không ai trong cả hoàng thành Đông Lăng này không biết Cửu Hoàng thúc coi trọng Phượng Khương Trần đến mức nào.
Thâm chí khi bị Hoàng thượng phê bình là say mê sắc đẹp đến mức không để ý gì đến chuyện giang sơn xã tắc, vậy mà hắn cũng không cãi lại.
Chỉ là…
Hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của Đông Lăng Tử Lãng, Cửu Hoàng thúc vẫn giữ bộ dạng trong trẻo mà lạnh lùng như trước, giống như lúc hắn nói lời chào hỏi ban nãy vậy, không hề thay đổi.
Thái tử thở phào nhẹ nhõm, nhưng Đông Lăng Tử Lãng cũng không thấy cam lòng, lại nói tiếp, chưa hề từ bỏ ý định: “Cửu Hoàng thúc, Phượng Khương Trần giết chết Quốc công gia, Phụ hoàng đích thân viết ngự phê là phải xử lý nghiêm khắc.
Bây giờ Phượng Khương Trần đang ở trong thiên lao.”
“Bổn vương nghe thấy rồi, Tử Lạc không cần lặp lại lần nữa.” Cửu Hoàng thúc tiếp tục đọc sách, hệt như quyển sách trên tay hắn rất hấp dẫn người khác vậy, hoàn toàn không thèm để ý chuyện ở bên ngoài.
Đối mặt với một Cửu Hoàng thúc bình tĩnh lý trí, Đông Lăng Tử Lãng vô cùng nổi giận.
Cửu Hoàng thúc lòng lạnh tim lạnh, không có nhược điểm, ngay cả Phụ hoàng cũng không làm gì được, thì sao hắn có thể như ý muốn?
“Cửu Hoàng thúc, người không lo lắng cho Phượng Khương Trần sao? Mưu hại Quốc công gia chính là tội lớn mất đầu!” Dù thế nào đi nữa, Hắn cũng nói ra chuyện này rồi, hắn cũng muốn nói tiếp.
Ai ngờ Cửu Hoàng thúc lại làm bộ như không thèm để ý.
“Giết người ắt đền mạng, đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Người là do Phượng Khương Trần, hẳn cũng phải lấy mạng Phượng Khương Trần, vì sao bổn vương phải lo lắng?” Phượng Khương Trần giết nhiều người như vậy, một cái cũng không đủ trả, giết nhiều thêm một Quốc gia thì lại thế nào, cũng không phải đều là người sao, có cái gì khác nhau à?
“Tuy nói là thế, nhưng chỉ cần người ra mặt, chắc chắn Phượng Khương Trần sẽ không có việc gì.” Đông Lăng Tử Lãng nói khô khốc.
“Từ khi nào mà bổn vương có năng lực lớn như vậy? Tử Lạc đừng quên bổn vương cũng là tù nhân.
Dù gì đi nữa, thiên tử phạm pháp cũng xử như thứ dân, dù bổn vương có là thân vương cao quý, cũng không thể vượt qua được luật pháp, không thể khiến cho người chết phải chết không minh bạch.” Cửu Hoàng thúc ngẩng đầu, đôi con ngươi đen thâm thúy nhìn thẳng Đông Lăng Tử Lãng, hệt như đã nhìn thấu được Đông Lăng Tử Lãng vậy.
Đông Lăng Tử Lãng bị nhìn thì hoảng hốt, cố gắng trấn định, dời mắt đi làm bộ như không có việc gì, trên mặt lộ ra một nụ cười mất tự nhiên.
Cửu Hoàng thúc mỉm cười, lặng lẽ trào phúng.
Ở trong mắt Đông Lăng Tử Lãng, đó cũng là sự lạnh nhạt vô tình.
Người con gái ngày xưa được nhưng xem như châu như ngọc, vậy mà khi xảy ra chuyện, nói có thể quên là quên sao? Có phải nam nhân trong hoàng thấy đều như vậy thôi? Phụ hoàng của hắn cũng như thế, đến thê tử kết tóc mà nói vắng vẻ là cũng có thể vắng vẻ được!
“Cửu Hoàng thúc, ngươi thật sự không chịu cứu Phượng Khương Trần, muốn nàng chết ở trong thiên lao sao? Cửu Hoàng thúc, hẳn người nên hiểu được, chỉ cần người mở miệng, chắc chắn Phụ hoàng sẽ đặc xá cho Phượng Khương Trần.
Vì một người chết mà để Phượng Khương Trần phải tổn mạng, vậy có đáng giá sao?” Đông Lăng Tử Lãng cũng không hiểu mình đang đến khuyên nhủ Cửu Hoàng thúc vì Phụ hoàng hay là đang bất bình thay cho Phượng Khương Trần nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...