“Ty chức không dám!” Vẻ mặt đám cấm vệ quân vặn vẹo, tức giận bất bình, nhưng không thể không cúi đầu.
Tất nhiên là bọn chúng biết trong tay Phượng Khương Trần có phượng trâm, nếu không cũng sẽ không thừa dịp sáng sớm Phượng Khương Trần chưa chuẩn bị gì đã xông tới.
Vốn tưởng rằng bọn chúng làm thế sẽ khiến Phượng Khương Trần trở tay không kịp, khiến Phượng Khương Trần không thể lấy phượng trâm ra áp người, cũng không ngờ…
Nhìn Phượng Khương Trần với một thân y phục chỉnh tề, không thể không nói Phượng Khương Trần đã cao tay hơn một bậc, lại có thể mang theo thứ quý giá như vậy ở bên người, cũng không lo làm rớt hay hư hỏng sao?
“Vậy đa tạ sự nương tay của mấy vị quan gia!” Phượng Khương Trần cắm Phượng trâm lên búi tóc, nói nhanh đường hoàng: “Quan gia, dẫn đường đi !”
Có cây Phượng trâm này ở đây, dù nàng có bị bắt vào đại lao của Huyết Y vệ thì cũng không ai dám tra tấn nàng.
Tất nhiên, nếu có chuyện lớn, Hoàng thượng thu lại Phượng trâm rồi, nàng sẽ thảm!
“Phượng cô nương, mời!” Hùng hổ tới bắt người, kết quả giận dữ cũng chỉ có thể khách sáo đưa Phượng Khương Trần đi ra ngoài.
Không thể không nói, bọn chúng rất nghẹn khuất, nhưng bọn chúng có muốn trị Phượng Khương Trần, thì cũng không có cách…
Khi cấm vệ quân vừa đi ra khỏi tây khu tiểu viện, trời cũng vừa hừng sáng.
Tây khu tiểu viện cách xa hoàng cung, Huyết y vệ lẫn Thuận Thiên phủ, theo lý hẳn nên cưỡi ngựa mà đi, nhưng cấm vệ quân cố tình đi bộ, hơn nữa cố ý đi thật chậm, buộc Phượng Khương Trần phải đi trên đường trong hoàng thành, để người ta nhìn thấy một màn Phượng Khương Trần bị cấm vệ quân đưa đi…
Phượng Khương Trần bị cấm vệ quân áp giải tiến cung!
Chỉ trong thời gian một buổi sáng thôi, tin tức này đã như mọc ra cái cánh, rồi dưới sự kích động của những nhân sĩ “có lòng”, nên cái gì biết hay không biết, ai cũng biết cả.
Vương Cẩm Lăng đập bàn đến run lên, đôi con ngươi trong suốt như ngọc lưu ly nhắm chặt lại, không ai biết là hắn đang suy nghĩ gì cả, nhưng một thoáng nhếch môi lên kia đã thoáng tiết lộ tâm tư của hắn.
Gần đây hắn bận rộn sửa sang lại nội vụ Vương gia, còn cả chuyện hợp tác với Cửu Hoàng thúc, sự chú ý của hắn đối với chuyện của Phượng Khương Trần cũng thiếu đi nhiều.
Không ngờ chỉ trong một khắc hắn sơ sẩy này, đã khiến cho kẻ khác có lỗ chui vào.
Hắn dùng thủ đoạn mạnh mẽ để đạt được quyền lợi cho Vương gia, cũng là để bảo hộ cho Phượng Khương Trần và bản thân, nhưng hắn lại vì quyền lợi của Vương gia mà xao nhãng Khương Trần.
Rốt cuộc ta đang làm gì vậy?
Vương Cẩm Lăng tự hỏi!
Đâm chết Quốc công gia, trừ khi là hoàng thân quốc thích, nếu không nhất định phải chết! Quốc công phủ sẽ không bỏ qua chuyện này, người đã chết rồi, dù có phải lỗi của Phượng Khương Trần hay không thì Phượng Khương Trần cũng phải chịu lỗi.
Hoàng thượng cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này, đây là một cơ hội có thể bắt Cửu Hoàng thúc cúi đầu.
Sự quyền quý có thể là mật đường, cũng là thuốc độc.
Nó có thể mang cho ngươi sự tôn quý vô thượng, nhưng cũng có thể gây ra cho ngươi nguy hiểm thật lớn!
Thôi Hạo Đình nghe được tin tức như thế, khẽ thở ra.
Hôm nay chính là ước hẹn ba ngày của hắn ta với Phượng Khương Trần.
Phượng Khương Trần bị bắt rồi, hắn ta sẽ không vội vã cho Phượng Khương Trần một câu trả lời thuyết phục nữa.
Dù sao, phải nhận phương pháp trị liệu không thể tưởng tượng kia của Phượng Khương Trần, thì điều cần thiết không chỉ có tín nhiệm, hắn ta còn phải có dũng khí thật lớn.
Hắn ta sống bao nhiêu năm thế này rồi, thường xuyên giãy dụa trong sự tử cong, thật ra hắn ta không muốn chết, càng sợ hãi loại cảm giác tử vong kéo đến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...