Phượng Khương Trần vẫn rất phối hợp, để Trác Đông Minh kéo mình đi, mãi đến khi không nhìn thấy cấm vệ quân nữa, Phượng Khương Trần mới giẫy cái tay bị Trác Đông Minh kéo ra: “Trác Đông Minh, huynh có quen Phù Lâm sao?”
Được rồi, thật ra nàng cũng nghi ngờ Phù Lâm, nên mới biết thời biết thế để Trác Đông Minh kéo đi.
Không còn cách nào, sự xuất hiện của Phù Lâm rất trùng hợp.
Không phải là nàng thích thuyết âm mưu, nhưng nếu nói là ngoài ý muốn, đánh chết nàng cũng không tin.
Hôm nay rồi sẽ không có chuyện nào trùng hợp đến vậy!
Là một người bị quan binh tróc nã, Phù Lâm cũng chẳng phải một tên ngốc, sao có thể chạy lên đường cái, hơn nữa trên đường còn có nhiều người như vậy, Phù Lâm động ai không động, cố tình lại động được chính nàng.
“Không biết, nhưng ta đã từng nghe Vương Cẩm Lăng có nhắc tới.
Cẩm Lăng nói hắn là chủ nhân của Thương Sơn Mặc Vân, vậy nên mới quen với nàng, cũng giúp nàng cứu Cẩm Lăng.” Trác Đông Minh thu hồi lại vẻ ăn chơi bất cần, vẫy cho người bên cạnh lui xuống, sóng vai cùng Phượng Khương Trần đi về phía trước.
Người phía sau cách bọn họ có hơn mười bước, cố ý vô tình cách người ở ven đường, vậy thì hai người có nói chuyện cũng không dễ để người bên ngoài nghe được.
Mấy người Hạ Vân đi theo phía sau, vẻ mặt cười khổ.
Tiểu thư các nàng đi không thấy phiền, nhưng các nàng mệt đấy!
Tất nhiên ở trên đường cái cũng không thích hợp nói chuyện, hai người nói tới đây liền ngừng lại.
Thấy cách đó không xa có một trà lâu, hai người bèn đi về phía đó.
Tây Lăng Thiên Lâm đang đi sau bọn họ thấy một màn như vậy, người chợt lóe lên, đi vào hậu viện của trà lâu trước một bước.
Đợi cho thuộc hạ kiểm tra hết bên trong một lần rồi, lại càng bao hết một loạt phòng ở gần nhau, Trác Đông Minh mới mở miệng nói: “Khương Trần, nàng phải cẩn thận cái kẻ tên là Phù Lâm kia.
Cẩm Lăng nói người nọ cũng không phải là một người bình thường.
Tuy là hắn không cố ý thu liễm khí thế của bản thân, nhưng nó lại lơ đãng toát ra một ít mờ ám, hắn lại có biểu hiện là đã nhận được một sự giáo dưỡng không tệ, đó không phải thứ mà người trong nhà bình thường có thể có được!”
Khí độ quý tộc và cử chỉ tao nhã không phải là bẩm sinh, mà là thứ phải dùng một số to tiền tài dưỡng ra được.
Chỉ có năm này tháng nọ mà khắc cử chỉ quý tộc vào xương cốt, mới có thể khiến cho nó được lưu loát sinh động như nước chảy mây bay, tao nhã hoàn mỹ.
Như vậy, dù hắn ta có uống rượu thoải mái cũng không thấy được sự thô tục.
Rõ ràng Phù Lâm chính là người như thế!
“Có thể trở thành người của Thương Sơn Mặc Vân, sao có thể là người thường được?” Phượng Khương Trần cũng không cho rằng Phù Lâm là người thường, vậy nên nàng cũng chưa từng tin tưởng Phù Lâm hoàn toàn.
“Nói đến Thương Sơn Mặc Vân, thời gian trước ta từng điều tra rồi, có phát hiện ra một điểm đáng ngờ.
Sau khi con ngựa kia bị người ta đánh cắp, sau nhiều lần qua tay thì rơi vào tay một tên tiểu quan, tiểu quan kia bèn dâng con ngựa lên hiếu kính ta.
Vốn dĩ thì cũng không có gì, nhưng khi ta cẩn thận điều tra, ta phát hiện ra những chủ nhân trước của con ngựa này đều đã bốc hơi.
Nói cách khác, con ngựa này đã sớm là được tính toán sẽ đưa đến cho ta.” Từ lúc Vương Cẩm Lăng lên đường, y đã truyền tin đến cho Trác Đông Minh, bảo hắn đi tra ngựa và Phù Lâm, kết quả lại không tra được gì cả, mà càng chính là không tra được, thì mới càng khiến người ta hoài nghi.
Phù Lâm cứ như xuất hiện từ hư vô.
“Mục đích của hắn ta là tiếp cận ta hoặc Cửu Hoàng thúc sao? Nếu là vậy, vì sao hắn ta phải đưa ngựa đến trên tay huynh, mà không phải đưa đến trong tay tay hay Cửu Hoàng thúc?” Phượng Khương Trần cũng không ngạc nhiên, chỉ là không hiểu vì sao Phù Lâm muốn chọn con đường của Trác Đông Minh.
“Muốn tặng ngựa cho nàng hay Cửu Hoàng thúc cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Hắn không tìm được một lý do tốt, cũng không biết cách làm sao để người khác không nghi ngờ.
Tặng cho ta, rồi từ ta đưa đến nàng, sao nàng có thể hoài nghi được? Sau này coi như nhắc tới, chúng ta cũng chỉ cho là trùng hợp.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...