Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


Trác Đông Minh nhìn bộ dáng thật sự chấn động của Phượng Khương Trần, biết gần đây áp lực của nàng lớn, hắn có hơi đau lòng, bèn cầm ấm trà lên rót cho nàng một ly trà.
“Được rồi, nàng cũng đừng quan tâm chuyện của Phù Lâm nữa.

Hắn bị bắt vào trong đại lao của Thuận Thiên phủ cũng là chuyện tốt.

Tuy nói hắn có thể bị người khác dùng để đối phó Cửu Hoàng thúc, nhưng ta tin Phù Lâm sẽ không có việc gì, nếu không hắn sẽ kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ.

Ở trong đại lao của Thuận Thiên phủ rồi, hắn có muốn làm chuyện xấu thế nào cũng không được, đồng thời chúng ta cũng có thể xem thử người sau lưng hắn là ai, người nọ có thể cứu được Phù Lâm ra không, hay Phù Lâm sẽ có bản lĩnh tự mình ra khỏi đại lao của Thuận Thiên phủ.”
Tuy nói là làm như vậy thì có hơi xấu xa một chút, nhưng không thể không nói đó chính là biện pháp tốt nhất.

Bọn họ cũng không có trách nhiệm phải bảo vệ Phù Lâm, không cần phải nhiều lời nữa.

Việc về Phù Lâm này liền tạm thời gác xuống.

Trác Đông Minh một lần uống hết trà bên trong chén, sau khi giải khát, hắn lại nói tiếp: “Trước đó xe ngựa của nàng và Trấn Quốc công đâm vào nhau là chuyện gì vậy? Lúc ta nghe được tin tức thì mọi người đã tan rồi, hình như phía sau đã có người giúp đỡ.

Ta phái người hỏi thăm một chút, ai ai cũng nói đều là do lỗi của Trấn Quốc công.”
Vốn là Trác Đông Minh nghe được chuyện của Phượng Khương Trần, muốn đến giúp đỡ, nào biết hắn có việc bị trì hoãn.

Đợi cho đến lúc hắn có thời gian rảnh rỗi rồi, thì lại vừa khéo gặp được Phượng Khương Trần và Phù Lâm, như thế cũng coi như là hắn đã giải quyết một việc phiền phức cho Phượng Khương Trần.
“Va chạm một chút thôi, Đại công tử của Vân gia đã giúp đỡ xử lý rồi.

Với khả năng của hắn, ta cũng không lo nữa.” Trác Đông Minh cũng không tìm hiểu được, có thể thấy Vân Tiêu đã xử lý trên dưới ổn thỏa.

Lần này Trấn Quốc công chỉ có thể tự nhận là mình không hay ho.
Quả nhiên có tiền thì chuyện gì cũng dễ làm.

Muốn đánh những kẻ như vậy, nên có nhiều bạc một chút, còn hơn cả phá sản nữ giả này là nàng nữa.

Vân Tiêu mới chính là kẻ chân chính tiêu tiền như nước.
Tất nhiên, cũng vì thế mà nàng thiếu Vân Tiêu một nhân tình.
“Vân gia Đại công tử là chỗ tốt đẹp, nhưng mấy ngày nữa nàng vẫn nên cẩn thận một ít.

Người có đánh chủ ý lên nàng rất nhiều, đừng để chưa cứu được Cửu Hoàng thúc thì người đã tự sà vào trong.

Đến lúc đó, cũng thật sự là đại loạn.”
“Nhưng mà nàng cũng đừng phớt lờ chuyện của Trấn Quốc công phủ này.


Bây giờ việc giải quyết cũng là do người trên làm, Trấn Quốc công bị làm lơ, chắc chắn sẽ muốn gây phiền phức cho nàng.

Tuy nói bây giờ Trấn Quốc công phủ không có tiền, nhưng lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa.

Chúng ta không làm sáng được những ám toán của ông ta!” Nói về Vân Tiêu, Trác Đông Minh không hề ghét người này, phải nói là muốn ghét Vân Tiêu cũng không phải một chuyện dễ dàng.
Chẳng thể trách Trác Đông Minh và Phượng Khương Trần lại vô cùng cẩn thận thận trọng như thế, thật sự là bọn họ không biết bàn cờ lớn dưới kia của Cửu Hoàng thúc và Vương Cẩm Lăng.
Chuyện năm ngọn núi bị nổ mạnh cũng không được truyền ra, Hoàng thượng giấu đi rất kín, Cửu Hoàng thúc cũng không có cơ hội nói cho Phượng Khương Trần biết.

Chuyện vô cùng quan trọng, Vương Cẩm Lăng cũng không dám tiết lộ nửa câu.

Loại chuyện như thế này, càng có ít người biết càng tốt.

Hoàng thượng không muốn báo cho người thiên hạ biết, nếu mà nàng biết sớm, không phải nghĩa là chuyện này có liên quan đến nàng sao?
Tính toán của Vương Cẩm Lăng và Cửu Hoàng thúc là tiến hành trong âm thầm, gạt luôn cả Phượng Khương Trần.

Núi thì nổ không tồi, nhưng lời đồn có thể nổi lên hay không, cũng không chắc chắn.
Đây là bọn họ đang đánh cờ với Hoàng thượng, xem là thủ đoạn ai cao tay hơn: Là bọn họ truyền tin đồn lợi hại, hay vẫn là Hoàng thượng trấn áp tin đồn lợi hại, chưa đến cuối cùng vẫn chưa biết ai thắng.
“Yên tâm đi, ta sẽ chú ý hơn, chẳng mấy chốc nữa Quốc Công phủ cũng không dám lộn xộn.


Phải rồi, cái thứ ta kêu huynh chuẩn bị đó, có được hoàn thành chưa?” Không phải là nàng nóng vội nên muốn truy hỏi, thật sự là để Cửu Hoàng thúc ra sớm hơn được ngày nào, thì bên ngoài càng sớm yên ổn hơn một chút.

Dù sao thì vật kia vừa xuất hiện, chắc chắn Trấn Quốc công sẽ làm mất đế tâm, chắc chắn Hoàng thượng sẽ nghi ngờ là trước đó ông ta có tàn trữ, dù sao trước đó cũng chỉ có Trấn Quốc công là tiếp xúc với Lý Tưởng.

“Vẫn chưa, gần đây Thánh thượng giao cho cho ta nhiều việc lắm, ta rất bận rộn! Trác Đông Minh hé ra khuôn mặt khổ sở.

Trong khoảng thời gian này, hắn bận đến túi bụi.

Hôm nay Hoàng thượng lại ra lệnh cho hắn lập giới ngiêm trong toàn thành, kiểm tra kỹ càng từng người một vào trong thành.

Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng Trác Đông Minh vẫn phải làm thật tốt, trong cơn lo sợ nơm nớp, để tránh bị Hoàng thượng trách cứ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui