“Quốc công gia, ngài tỉnh rồi!” Phượng Khương Trần không kinh ngạc chút nào, mỉm cười vui vẻ xoay người.
“Khụ khụ…” Trấn Quốc công đỡ lấy cái trán, bộ dạng đầy đau đớn: “Phượng Khương Trần, lá gan ngươi lớn lắm rồi, dám can đảm tông vào xe ngựa của Quốc Công phủ, ngươi không muốn sống nữa phải không?
Chuyện Cấm Vệ quân muốn bắt Phượng Khương Trần, lại bị Phượng Khương Trần đuổi đi đã ồn ào đến mức hơn phân nửa hoàng thành đều biết, vậy tất nhiên Trấn Quốc công cũng biết.
Một khắc đâm xe kia, đúng là ông ta đã hôn mêm thật, chỉ là ông ta đã tỉnh dậy rất nhanh.
Tuy nhiên, sau khi biết người đâm xe vào mình là Phượng Khương Trần, lòng ông ta bèn nảy ra một suy nghĩ, muốn xem thử có thể nhân cơ hội này mà khiến Phượng Khương Trần bị bắt vào ngục không, vậy thì… hẳn là Hoàng thượng sẽ cao hứng!
Người tỉnh rồi thì chứng minh đã không còn chuyện gì nữa, phiền phức cũng ít hơn nhiều.
Phượng Khương Trần khẽ thở ra, khoát tay áo, vẫy lui nha hoàn đang chắn trước mặt mình: “Quốc công gia tỉnh là tốt rồi.
Thấy sắc mặt của Quốc công gia hồng nhuận, trung khí mười phần, chắc là không còn chuyện gì nữa.
Nếu đã không còn gì, vậy Khương Trần xin đi trước!”
Áp chế sự chán ghét trong lòng, Phượng Khương Trần quỳ gối hành lễ.
Chẳng đợi Trấn Quốc công cho phép mình đứng lên, nàng đã tự động đứng dậy chạy lấy người.
Nàng không nhìn nổi cái tên Quốc Công gia thích nam đồng này, ông ta đụng đến nam quan ở phố lầu xanh thì thôi đi, ngay cả hài tử con nhà trong sạch mà ông ta cũng không tha, đã vô sỉ đến cực điểm.
Nàng không thể nào quên được người thiếu niên với y phục dính máu đã chết trong đại lao kia.
“Phượng Khương Trần, ngươi đứng lại đó cho ta!” Trấn Quốc công tức giận đến toàn thân phát run.
Thế đạo này là làm sao đây, một nữ cô nhi nho nhỏ thôi lại dám đùa giỡn với người đường đường là Quốc Công gia như ông ta, chẳng trách Hoàng thượng muốn bắt Phượng Khương Trần trị tội.
Phượng Khương Trần này thật sự là quá cuồng vọng!
“Quốc Công gia còn gì muốn phân phó nữa?” Phượng Khương Trần ngừng bước chân lại, tao nhã xoay người, ánh mắt dừng ở cái trán thâm đen của Trấn Quốc công, cười hiểu rõ: “A, ta biết rồi, tiền thuốc men phải ra nhỉ? Hạ Vân, mang ngân phiếu đến đây!”
Không phải Thống Lĩnh đại nhân lấy tiền chọi nàng hay sao, vậy nàng cũng làm thế!
“Ai cần tiền?” Trấn Quốc công giận dữ, tiếc thay Phượng Khương Trần căn bản không để ý tới ông ta, ra hiệu cho động tác của Hạ Vân nhanh một chút.
“Tiểu thư.” Hạ Vân vội vã lấy ngân phiếu ra khỏi túi tiền.
Dưới sự trợn mắt há hốc mồm của Trấn Quốc công, Phượng Khương Trần bèn nhìn thoáng qua đám ngân phiếu: “Quốc công gia, một trăm hai, có đủ hay không?”
Phượng Khương Trần tiến lên, mặc cho ánh mắt phẫn nộ của Trấn Quốc công, trinh trọng đặt ngân phiếu vào trước xe ngựa của Trấn Quốc công…
Phụt!
Trong đám người, có người không kìm được mà bật cười lên.
Trước nay đề là Quốc công phủ lấy bạc chọi người, không ngờ cũng có một ngày bị người ta lấy bạc chọi lại, thật sự là rất khôi hài.
Nhóm quan sai của Thuận Thiên phủ sợ đến mức phát run cả người, một đám trừng to mắt, không dám nói gì cả.
Họ không thể tin là Phượng Khương Trần lại dám trêu đùa Trấn Quốc công.
Nàng không muốn sống nữa rồi sao?
“Phượng Khương Trần, ngươi dám! Không ngờ ngươi dám lấy tiền ra lăng nhục ta, ngươi! Khụ khụ.” Trấn Quốc công sặc một hơi, thoáng cái mặt đã đỏ bừng.
Bây giờ thì ông ta thật sự giống như lời Phượng Khương Trần nói: Sắc mặt hồng nhuận, khí sắc vô cùng tốt.
“Ô nhục? Đưa bạc cho Quốc công gia ngài là ô nhục sao? Nếu ngài nói như vậy, Quốc công gia ngài cứ việc cho Khương Trần bạc đi, ngài đưa bao nhiêu, Khương Trần lấy bấy nhiêu ạ!” Phượng Khương Trần nói với vẻ mặt vô tội, hai mắt lại lướt qua đám người, nhìn về phía xa xa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...