“Trên trời có cái gì à?” Cũng đâu phải ban đêm mà có thể xem thiên tượng nhờ tinh tú.
“Không có cái gì cả.”
Khi Phù Lâm đang tiến gần đến, Vương Cẩm Lăng đã phát hiện ra rồi, chỉ giả vờ như không biết thôi.
Trên người Phù Lâm có một loại hơi thở rất kì lạ, để hắn không thu hút sự chú ý của người khác, nhưng lại không phai mờ giữa nhiều người.
“Không có cái gì vậy ngươi nhìn trời làm gì?” Tuy Phù Lâm đang nói chuyện với Vương Cẩm Lăng nhưng hai mắt lại nhìn về phía doanh trướng của Phượng Khương Trần.
Nói thật, hắn thấy khá hứng thú với cái người họ Đông Lăng kia, vị hoàng thúc xếp thứ chín.
“Nhìn sự hư vô của nó, sự linh hoạt kỳ ảo, sự bao dung của nó.”
Vương Cẩm Lăng không có thói quen chia sẻ tâm sự với người khác, đừng nói Phù Lâm chỉ là một người quen của Phượng Khương Trần, đến cả Phượng Khương Trần hắn cũng sẽ không chủ động nói ra suy nghĩ trong lòng, trừ khi Phượng Khương Trần hỏi hắn mới trả lời.
“Không hiểu.” Loại tâm trạng hiểu được trong tim, không có tâm cảnh thì không thể lĩnh hội được, mặc dù thời gian chung sống với Vương Cẩm Lăng không dài, nhưng Phù Lâm rất hiểu nam nhân này chắc chắn không ác ý như bề ngoài.
Những nam nhân bên cạnh Phượng Khương Trần người này còn khó dây dưa hơn người kia, nói thật là chân thật nhất.
“Không hiểu là phúc, nếu như Phù công tử không có việc gì, đi dạo cùng ta được không.”
Vương Cẩm Lăng ngăn cản Phù Lâm tìm Phượng Khương Trần không một dấu vết.
Phù Lâm kinh ngạc nhướn mày, như có suy nghĩ gì nhìn qua doanh trướng của Phượng Khương Trần một cái, đẩy Vương Cẩm Lăng ra rồi đi về phía xa.
Hành vi của quân tử, tĩnh để tu thân, kiệm để dưỡng đức, không thanh bạch thì không làm rõ ý chí, không tĩnh mịch làm sao đi được đến xa.
Sự hun đúc hơn hai mươi năm nay, phong thái của quân tử đã khắc sâu vào xương tủy Vương Cẩm Lăng, có đau lòng, chật vật hơn nữa, hắn cũng sẽ không để lộ ra ngoài.
Phù Lâm muốn xem náo nhiệt, sợ là sẽ thất vọng.
Cửu Hoàng thúc, ngươi xem ta tốt đến đâu! Hắn tuyệt đối không để người ngoài nhìn thấy những gì không nên nhìn, hắn chắc chắn sẽ không để danh tiếng của Phượng Khương Trần bị tổn hại dù chỉ một chút.
Khóe miệng Vương Cẩm Lăng nhếch lên một nụ cười đắng chát, sự đắng chát này chạm đến tận đáy lòng.
Người đắng chát không chỉ có một mình Vương Cẩm Lăng, khi Bộ Kinh Vân cả người đầy thương tích vội vội vàng vàng cuối cùng chạy đến hẻm núi Thái Lỗ Các, lại phát hiện Cửu Hoàng thúc đang mang theo lính đến đây tiêu diệt trước rồi, hơn nữa còn đi trước hắn một bước.
Bộ Kinh Vân cũng muốn chết luôn, công lao của hắn, hắn cần cơ hội để lập công chuộc tôi, nhưng hết lần này đến lần khác hắn không dám nói Cửu Hoàng thúc nửa lời, dù sao cũng là do hắn đến quá chậm.
Đêm dó, khi Bộ Kinh Vân nhận được tin tức của Lam Cửu Khánh, nhưng hắn lập tức đi về phía cung Huyền Tiêu, điều tra cung chủ của cung Huyền Tiêu, cung chủ phu nhân và chuyện nhân tài lớn Huyên Phi của cung Huyền Tiêu, đồng thời cũng cho người theo dõi cung Huyền Tiêu này, một khi thấy cung Huyền Tiêu có động tĩnh gì, lập tức bẩm báo.
Cung Huyền Tiêu là thế lực giang hồ uy tín lâu năm, cho dù tốc độ của nhân tài giang hồ mới như Bộ Kinh Vân có nhanh hơn nữa, cũng không có cách nào chôn một cái đinh có ích dưới cung Huyền Tiêu.
Tổ chức mấy năm nay, Bộ Kinh Vân cũng chỉ sắp xếp một vài đệ tử bên ngoài vào, muốn tra chuyện của cung Huyền Tiêu, không thể nghi ngờ là một chuyện rất khó, nhưng Bộ Kinh Vân lại không dám có nửa câu oán thán, rời đi trong đêm, tự mình đi đến cung Huyền Tiêu.
Hắn nhất định phải lập công chuộc tội, bây giờ hắn đã nhìn rõ Cửu Khánh rồi, Cửu Khánh hoàn toàn có tính cách của một đế vương, truyện thích làm nhất vẫn là trút giận lên người khác.
Hắn mà phạm lỗi, Cửu Khánh chắc chắn sẽ trút lên người Bảo Nhi, hắn phải nghiêm túc làm việc vì Bảo Nhi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...