“Được rồi mà, ta sai rồi, đại nhân Cửu Hoàng thúc hãy tha thứ cho ta đi, ta không nên suy nghĩ lung tung, suy bụng ta ra bụng người.
Ta nghĩ là lâu như vậy không gặp, ngươi nhớ ta rồi, cái đó… chẳng phải là do ta nhớ ngươi sao, nên tưởng ngươi cũng giống như ta.
” Nói đến cuối, âm thanh của Phượng Khương Trần đã không còn rõ nữa, đầu sắp chôn vào trước ngực rồi.
Dáng vẻ này trong mắt Cửu Hoàng thúc gọi là thẹn thùng nhưng chỉ có Phượng Khương Trần biết, nàng đã bị chính mình làm cho buồn nôn rồi.
Quả nhiên, không biết xấu hổ là không có giới hạn, nàng chưa từng nghĩ rằng có một ngày nàng sẽ nói ra những lời đáng xấu hổ như vậy.
Cửu Hoàng thúc tự nói với mình là phải kiềm chế, nhất định phải kiềm chế, nhất định không thể để Phượng Khương Trần biết được hắn đã không còn giận nữa, nhưng dù hắn có cố gắng thế nào thì cũng không kiềm chế được nụ cười ở khoé môi và giữa hai hàng lông mày.
Hừm hừm…
Cửu Hoàng thúc ho nhẹ không để Phượng Khương Trần nghe được sự vui vẻ trong giọng nói của hắn, chỉ về phía cái phản thấp nói lại lần nữa: “Cời áo ngoài ra, nằm xuống.
”
Lần này ngữ điệu đã mềm mại hơn nhiều, còn ẩn chứa mấy phần dỗ dành Phượng Khương Trần.
Đến lúc này nếu như Phượng Khương Trần còn không biết Cửu Hoàng thúc muốn là gì thì nàng là kẻ ngốc rồi.
Phượng Khương Trần khịt mũi, trong mắt hơi đỏ, vội vàng ngẩng đầu chớp mắt để nước mắt không chảy ra: “Không cần phiền đến Cửu Hoàng thúc, vết thương nhỏ thôi mà, không bị thương đến gân cốt, ta có thể tự bôi thuốc được, đừng quên ta là thầy thuốc, vết thương nhỏ như này không làm khó được ta đâu.
”
Có một chỗ khó là vết thương ở sau lưng, nàng không với tới được.
“Vậy sao? Vậy là ai vừa rồi ra lệnh cho người hầu tìm thầy thuốc nữ cho nàng vậy, lẽ nào bản vương còn không bằng một thầy thuốc nữ sao?” Cửu Hoàng thúc mang theo ý đe doạ, chỉ cần Phượng Khương Trần dám nói phải thì nàng sẽ chết chắc.
Người biết thời thế là cướp, Phượng Khương Trần luôn cho rằng bản thân là cướp, vì thế cô hiểu rất rõ thực tế, nàng vội vàng phủ nhận, tỏ ra bản thân không có ý này.
“Nếu đã không có ý này thì nằm xuống đi, đừng ép bản vương phải đích thân ra tay.
” Cửu Hoàng thúc nhấn mạnh hai chữ “đích thân”, cả người Phượng Khương Trần lạnh toát, vội buông tay đang nắm tay áo của Cửu Hoàng thúc ra: “Để ta tự làm.
”
Chậm rãi cời quần áo, vừa đi vừa quay đầu nhìn cái phản thấp kia, người không biết còn tưởng Cửu Hoàng thúc thật sự định làm gì đó, sau đó Phượng Khương Trần không tuân theo nhưng lại sợ uy nghiêm của Cửu Hoàng thúc nên không thể không tuân theo.
Dưới cái nhìn chăm chú của Cửu Hoàng thúc, Phượng Khương Trần bò lên phản với tốc độ như rùa, mặt mày đau khổ mang theo vẻ cầu xin nhìn Cửu Hoàng thúc, hi vọng Cửu Hoàng thúc có thể thay đổi ý định.
Nhưng đáng tiếc là những gì Cửu Hoàng thúc đã quyết định thì dù có là Phượng Khương Trần cũng không thay đổi được.
Có chậm hơn nữa thì cũng đến lúc không thể kéo dài thêm được nữa, Phượng Khương Trần cũng không kéo dài thêm được nữa, cả người nằm lên phản, khoảnh khắc hai chân chạm vào phản liền gây ra một cơn đau xuyên tim, Phượng Khương Trần chút nữa thì nhảy khỏi phản, nhưng khi đối mặt với ánh mắt của Cửu Hoàng thúc lại cố nhịn mà mỉm cười với Cửu Hoàng thúc.
Nụ cười này đã làm cơn tức giận của Cửu Hoàng thúc tiêu tan luôn, dù hắn không thể hiểu được Phượng Khương Trần tại sao lại không muốn hắn giúp nàng bôi thuốc, cuối cùng chỉ cho rằng là Phượng Khương Trần ngại ngùng, hơn nữa dáng vẻ cô vợ nhỏ này của Phượng Khương Trần làm hắn thấy vui vẻ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...