Cửu Hoàng thúc mím môi, quay mặt tránh đi, chẳng muốn nhìn Phượng Khương Trần, hắn sẽ không nói ra những lời này như “Oán phụ”.
Cửu Hoàng thúc không nói gì, Phượng Khương Trần làm sao biết hắn đang nghĩ gì, nàng nhỏ nhẹ giải thích chuyện của Tiểu Bạch, nàng còn nghĩ Cửu Hoàng thúc có thể giúp nàng tìm được một con Thương Sơn Mặc Vân để đền lại cho Phù Lâm.
“Đây chính là con ngựa mà Trác Đông Minh đã chuẩn bị cho ta, ta còn tưởng đó là con ngựa của phủ Túc Thân Vương, kết quả là giữa đường đi gặp phải chủ nhân của con ngựa thì mới biết được con ngựa đó là do Trác Đông Minh lấy trộm, suýt nữa ta đã đánh nhau với chủ nhân của con ngựa.”
Phượng Khương Trần không dám nói cho Cửu Hoàng thúc biết chủ nhân của con người này đã làm nàng bị thương, nếu để Cửu Hoàng thúc biết chuyện này, Phù Lâm có lẽ sẽ gặp xui xẻo, thôi thì nàng thà làm một người tốt.
“Trác Đông Minh có lẽ cũng không biết, chắc hẳn là người bên dưới nhìn thấy con ngựa nên biếu tặng.” Cửu Hoàng thúc lạnh lùng nói, hắn không hứng thú khi nói về chuyện con ngựa đã chết.
Phượng Khương Trần cũng nhận ra, nàng ngoan ngoãn im lặng đứng bên cạnh Cửu Hoàng thúc, giống như một nữ nhân nhỏ bé níu lấy vạt áo của Cửu Hoàng thúc với bộ dạng muốn lấy lòng nhưng lại không biết mở lời thế nào.
Vậy mới đúng mà.
Cửu Hoàng thúc liếc mắt quan sát Phượng Khương Trần, cố gắng đè nén khóe môi đang muốn nhếch lên, đáng tiếc cảnh tượng ấy không kéo dài được lâu, không phải là vì Phượng Khương Trần tìm được cách lấy lòng Cửu Hoàng thúc, mà là vì người của Cung Huyền Tiêu bị đánh bại bởi các cuộc tấn công liên tiếp của quân đội, trong số mười lăm người thì có bảy người đã chết trong trận chiến, tám người còn lại bị bắt sống, Huyên Phi đương nhiên cũng bị bắt sống.
“Vương gia, đã bắt được toàn bộ kẻ cướp, xin Vương gia hạ lệnh.” Cửu Hoàng thúc đến đây để tiêu diệt bọn cướp, những người này đương nhiên là đạo tặc, hơn nữa những chuyện bọn họ làm chẳng khác gì so với bọn đạo tặc.
Cưỡng đoạt dân nam, đây không phải là chuyện người bình thường có thể làm ra được.
“Bọn đạo tặc chống cự lại thì không có đường sống.” Cửu Hoàng thúc lạnh lùng hạ lệnh, quyết định sống chết của tất cả mọi người.
“Tuân lệnh.” Tướng lĩnh không hỏi thêm câu nào, trực tiếp hạ lệnh tiêu diệt.
Xoẹt… Dao đưa lên đầu rơi xuống, cực kỳ nhanh gọn, đối phương thương tích đầy mình, cũng không cần phải làm giả.
Phượng Khương Trần lắc đầu, dù sao đi nữa chỉ cần là quan phủ thì sẽ có mờ ám, khi chính thức muốn tiêu diệt thì chỉ có một lý do, đó chính là đối phương đã chống cự lại, trong quá trình truy bắt bị giết chết ngoài ý muốn.
Dù sao có kết quả báo cáo về xác chết là đủ rồi, hơn nữa, thỉnh thoảng dựa vào pháp luật thì những người tội ác tày trời không nhất định phải chết, đặc biệt là trong thời đại hiện nay, thay vì để đối phương ung dung ngoài vòng pháp luật, thà trực tiếp lấy danh nghĩa chống lại lệnh để bắt giết cho đỡ phiền phức còn hơn.
Khi binh sĩ định giết chết Huyên Phi, Cửu Hoàng thúc bỗng nói: “Khoan!”
Huyên Phi khuôn mặt tái mét, chợt ánh sáng lóe lên, khuôn mặt đầy hy vọng nhìn về phía Cửu Hoàng thúc, cầu xin tha mạng với vẻ đáng thương: “Đừng giết ta, cầu xin ngài đừng giết ta, chỉ cần ngài không giết ta, ta đảm bảo Cung Huyền Tiêu nhất định sẽ hậu tạ ngài, ngài muốn thứ gì cũng có.
Ngài hãy tin ta, cha ta thương yêu ta nhất, ngài giữ lại mạng của ta để hoán đổi Cung Huyền Tiêu thì có thể sẽ có được càng nhiều thứ, dạo trước có một người đã dâng lên cho Cung Huyền Tiêu một tấm bản đồ kho báu, nói là mật bảo của tiền triều, ngài đừng giết ta, để cha ta mang tấm bản đồ kho báu đến chuộc ta có được không?”
Bản đồ kho báu của tiền triều? Chắc là bản đồ Cửu Châu, Cung chủ Cung Huyền Tiêu này thật đúng là thương yêu nữ nhi của mình, đến chuyện này cũng kể cho nữ nhi nghe, hắn đang lo không có thông tin về bản đồ kho báu thì lúc này lại có người tự mang đến, chuyến đi này xem như không uổng phí.
Ánh mắt của Cửu Hoàng thúc chợt lóe lên một tia sáng, nhưng tan biến đi rất nhanh, dường như hắn không nghe thấy những lời nói của Huyên Phi, ánh mắt của hắn dừng lại ở chiếc roi dưới chân của Huyên Phi, thái giám rất lanh lẹ, lập tức nhặt lên lau sạch rồi đưa cho Cửu Hoàng thúc.
Huyên Phi không biết Cửu Hoàng thúc muốn làm gì, nhưng Cửu Hoàng thúc trên người tỏa ra một mùi nguy hiểm lại khiến nàng ta lo sợ, Huyên Phi sợ hãi khóc to, không ngừng giãy giụa, vừa khóc vừa la lên: “Ngài hãy tin ta, ta không có lừa dối ngài, trên tay cha ta thật sự có bản đồ kho báu, ngài đừng giết ta, đừng giết ta…” “Ngu ngốc.” Phượng Khương Trần trợn tròn mắt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...