Cũng thời khắc đó, trong một sơn động của hẻm núi, Vương Cảnh Lăng hé mở mí mắt nặng nề của mình, giật giật ngón tay đã căng cứng, khóe miệng mấp máy.
Khương Trần, hình như ta nghe thấy giọng nói của nàng, thật là tốt!
Hốc mắt hắn hõm sâu, xương gò má nhô cao, sắc mặt nhợt nhạt, thể hiện rõ tình trạng của hắn lúc này thực sự nguy hiểm.
Vương Cảnh Lăng nhắm mắt lại, gương mặt gầy guộc chỉ còn lại xương khô, mang theo ý cười thỏa mãn…
Như vậy, ta rốt cuộc có thể yên tâm đi rồi!
Kết quả sau khi la hét cả ngày chính là hôm sau Phượng Khương Trần liền bị tắt tiếng, đừng nói gì đến việc la hét nàng chỉ vừa há miệng ra thui đã thấy đau đến khó chịu, Phượng Khương Trần biết cổ họng của mình đã bị thương, vì thế trong khoảng thời gian ngắn sắp tới chỉ sợ không thể nào nói chuyện.
Không thể la hét, cũng không có sự giúp đỡ nào, Phượng Khương Trần chỉ phải tiếp tục dùng biện pháp ngốc nghếch mà từng chút từng chút một tìm kiếm.
Sau thời gian buổi trưa, Phượng Khương Trần đã ăn một ít lương khô sau đó chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, một con liệp ưng đột nhiên đáp xuống trước mặt nàng kêu to lên mấy tiếng…
Trên mặt Phượng Khương Trần liền hiện lên sự vui vẻ, vội vàng đứng lên muốn hỏi liệp ưng xem có phải nó đã tìm được người rồi hay không, nhưng lại phát hiện ra chính mình không thể nói được dù chỉ là phát ra chút âm thanh khiến nàng gấp đến muốn khóc.
Liệp ưng tỏ ra đầy khinh thường mà liếc mắt nhìn Phượng Khương Trần một cái, vỗ vỗ cánh bay lên, ý bảo Phượng Khương Trần đuổi theo.
Tới khi thấy Phượng Khương Trần đã đi theo sau mình nó mới tiếp tục hướng phía trước bay đi.
Đi khoảng nửa canh giờ thì Phượng Khương Trần thấy liệp ưng dừng lại ở trước một cái hang.
Nó đứng ở cửa hang động hướng vô trong mà vỗ vỗ cánh, ý bảo Phượng Khương Trần đi vào, xem như giao phó xong nó cũng mặc kệ Phượng Khương Trần có hiểu hay không, lăn lộn qua lại một chút liền bay đi.
Người chết là thứ đáng ghét nhất!
Liệp ưng vừa đi, Phượng Khương Trần liền chạy nhanh tới phía trước, còn chưa bước vào cửa động nàng đã nghe được một mùi vị gay mũi, cái mùi vị này……
Phượng Khương Trần liền đứng ngơ ngẩn tại chỗ, há hốc miệng, cái mũi đau xót, nước mắt nháy mắt liền chảy xuống.
Đây là mùi vị của xác chết, nàng sẽ không ngửi sai.
Hai chân Phượng Khương Trần tựa như đeo chì, nặng nề mãi vẫn không thể nhấc lên nổi, nàng không ngừng lắc đầu…
Mùi vị của xác chết chỉ thể hiện là có xác chết ở đó, không nhất định chính là Cẩm Lăng, sẽ không, sẽ không, Cẩm Lăng sẽ không chết, người bên trong nhất định không phải là Cẩm Lăng, nhất định không phải……
Ngay lúc này, Phượng Khương Trần cảm thấy rất sợ hãi, càng sợ lại càng không dám đi vào bên trong, nàng sợ chính mình nhìn thấy thi thể của Vương Cẩm Lăng, nàng sẽ không có cách nào tiếp thu được sự việc này.
Ô ô ô…… Phượng Khương Trần giống như dã thú bị thương mà phát ra từng tiếng khóc kìm nén đến nghẹn ngào.
Điều mà bác sĩ sợ nhất chính là nhìn thấy người thân và bạn bè của mình chết trên bàn phẫu thuật, còn pháp y thì sợ nhất là chứng kiến hình ảnh người thân cùng bạn bè nằm ở trên bàn giải phẫu.
Bọn họ đã nhìn quen các loại sinh tử, bởi vậy mà càng thêm sợ hãi cái chết, càng thêm quý trọng sinh mệnh.
Phượng Khương Trần đứng ở cửa động không ngừng rớt nước mắt, hai chân như nhũn ra lại gắt gao muốn đứng vững.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...