“Ta ở đây giúp ngươi canh gác, để Tiểu Khôi Khôi giúp ngươi tìm người.
” Phù Lâm gọi liệp ưng đến đây, khua tay ra hiệu cho nó, liệp ưng không tình nguyện mà miễn cưỡng gật đầu, quay đầu nhìn sang Phượng Khương Trần một cái, ngay sau đó liền ghét bỏ quay đầu đi.
Phù Lâm không muốn đi xuống, Phượng Khương Trần cũng không tức giận, nhưng Phù Lâm không đồng ý giúp nàng tìm người, Phượng Khương Trần lấy từ trong balo ra một ít lương khô và nước.
“Ta không biết mình sẽ ở dưới đấy bao lâu, ta để lại thức ăn nước uống trong vòng ba ngày cho ngươi, ba ngày sau, nếu như ta còn chưa đi lên, thì người không cần chờ ta nữa.
”
Phượng Khương Trần đã quen với việc bị liệp ưng ghét bỏ, cho nên nàng đã vô cảm, đeo chắc dây an toàn, Phượng Khương Trần ra hiệu cho Phù Lâm tỏ vẻ tạm biệt nàng muốn đi xuống, liền trượt xuống vách núi.
Sau lưng Phượng Khương Trần mang theo đầy công cụ hỗ trợ leo núi, khi đi xuống, thì có thể nhìn thấy nàng lấy ra các loại móc câu từ sau lưng, giúp cơ thể bám chắc vào các khe hở trên vách đá.
Phương pháp xuống núi của Phượng Khương Trần cũng không phải rất tiên tiến, ở đại lục Cửu Châu có rất nhiều người dùng, quan phủ thậm chí còn có thang mây chuyên dùng để xuống núi, chỉ là thứ kia không tiện mang theo bên người, Phù Lâm nhìn một lúc thì không còn hứng thú nữa, lấy hai tay làm gối gác sau đầu, thảnh thơi nằm trên tảng đá phơi nắng, nhìn ngắm trời xanh mây trắng.
Gia gia của hắn ta từng nói, không có Lam thị và Phượng Ly tộc, bầu trời của đại lục Cửu Châu vô cùng xanh, đám mây cũng rất trắng, làm sao hắn ta lại không thấy vậy nhỉ?
Phù Lâm nhàm chán bĩu môi, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hoàng tộc Lam thị và Phượng Ly tộc đều diệt tuyệt rồi, những việc này cũng chẳng liên quan gì đến hắn ta.
…
Phượng Khương Trần đi xuống hẻm núi, sắp chạm đến đáy cốc, Phượng Khương Trần do dự một chút vẫn là để im dây thừng tại chỗ.
Nếu như Phù Lâm đến đây để giết Cẩm Lăng, thì sẽ cùng nàng xuống dưới, trải qua mấy ngày ở chung, Phù Lâm biết rõ những thứ kỳ lạ nàng mang theo, e ngại mấy món đồ này, Phù Lâm cũng sẽ không dễ dàng ra tay.
Đáy cốc hẹp mà sâu thẳm, đập vào mắt là những khối nham thạch to nhỏ lổm nhổm, hoàn toàn không có đường để đi, Phượng Khương Trần thử bước hai bước, chân trượt một cái, ngã huỵch xuống đất.
May là Phượng Khương Trần đã sớm đề phòng, cú ngã này cũng không nặng, Phượng Khương Trần bò dậy, xoa xoa cái mông hơi đau nhức, võ trang hoàn chỉnh xong mới tiếp tục tiến lên.
Tiểu Khôi Khôi nhận được mệnh lệnh của Phù Lâm, vẫn luôn bay trên đầu Phượng Khương Trần, thay Phượng Khương Trần tìm kiếm Vương Cảnh Lăng rơi xuống vực.
“Vương… Cẩm… Lăng… Lăng… Lăng…”
Phượng Khương Trần đã tìm kiếm được một canh giờ, phát hiện ra cách làm này rất ngốc nghếch, vì thế hô lên, hy vọng Vương Cảnh Lăng có thể nghe thấy, hẻm núi bị vây quanh bởi bốn mặt toàn là vách đá cheo leo, kêu một tiếng lại vọng lại mấy tiếng, trong hẻm núi toàn là tiếng của Phượng Khương Trần.
“Vương… Cẩm… Lăng.
” Phượng Khương Trần vẫn luôn hét lớn, từ ban ngày đến khi mặt trời lặn, lại từ mặt trời lặn kêu đến lúc màn đêm buông xuống.
đến tận khi cổ họng của cô khản đặc không nói nên lời, mới tìm một chỗ có nguồn nước nghỉ ngơi, thuận tiện rửa sạch miệng vết thương trên cơ thể mình.
Phù Lâm ở trên hẻm núi ngủ một ngày, cũng nghe thấy tiếng Phượng Khương Trần kêu gào cả một ngày, trong lòng vô cùng hâm mộ người tên Vương Cảnh Lăng kia, có một người như Phượng Khương Trần không buông tay không vứt bỏ, vì hắn mà leo đèo lội suối, từ xa xôi vạn dặm chạy đến tìm hắn.
Lại là một tiếng hô lớn khản đặc, Phượng Khương Trần dứt khoát lột xuống băng vải băng bó vết thương xuống, bôi thuốc, thay băng mới, xoa bóp hai chân đã mỏi nhừ, ngẩng đầu nhìn lên những vì sao rải rác vài viên trên bầu trời, trong mắt hiện rõ sự lo lắng.
“Cẩm Lăng, rốt cuộc huynh đang ở đâu, huynh có thể nghe thấy giọng nói của ta không? Nếu như ở nơi này không tìm thấy huynh, ta sợ ta sẽ phát điện mất.
” Càng kéo dài thời gian, khả năng Vương Cảnh Lăng đã lâm nguy càng lớn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...