Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


Đừng nghĩ linh tinh, không phải là nàng sợ đến mức són ra quần, có lẽ là thuốc đắp trên miệng vết thương bị mồ hôi chảy làm cho nó trôi xuống, e rằng ngày mai nàng sẽ ăn mệt rồi.

Hai người mặc y phục quái dị, lại trực tiếp từ biển lửa bay ra, giống như không chịu ảnh hưởng của sức lửa, những người đứng bên ngoài phủ Thái thú đợi cho lửa tàn sau mới dám chạy vào nhặt xác, nhìn thấy cảnh này, ai ai cũng ngây ngẩn.

“Đại nhân, đại nhân… là phượng hoàng sao? Là phượng hoàng sao?” Có một cậu bé tin vào thần thoại, nhìn thấy hình ảnh Phượng Khương Trần và Phù Lâm lao ra biển lửa, đầu tiên nghĩ đến phượng hoàng dục hỏa trùng sinh.

“Đồ ngu, cái gì mà phượng hoàng, đó là truyền thuyết thôi.

Chúng ta phải giết chết bọn họ, cung thủ chuẩn bị, bắn tên.


” Thái thú chảy đầy mồ hôi lạnh, giây trước ông ta còn lo lắng lỡ như lửa cháy lớn quá có thể đốt cháy thành tro hay không, đến lúc đó ông ta biết lấy đâu ra một thi thể tương tự để báo cáo công tác, không ngờ rằng giây tiếp theo…
Ôi mẹ ơi, vốn dĩ cho rằng người đã chết, lại giống như thiên thần hạ phàm, bay ra ngoài, chuyện này là sao?
“Vèo vèo vèo!” Mũi tên bay như mưa, phóng lên trên bầu trời, Phù Lâm một tay ôm lấy Phượng Khương Trần, một tay khác nắm chặt kiếm bảo vệ xung quanh, lại phát hiện ra… tốc độ của bọn họ quá nhanh, hơn nữa bọn họ ở trên cao, mũi tên cơ bản không chạm được đến mép áo của họ.

“Phượng Khương Trần, cái đồ vật này của ngươi khá hay đấy, ngươi cho ta một cái nhé? Ta giúp cô tìm một con liệp ưng.

” Phù Lâm tuyệt đối là một kẻ khôn lỏi, hắn ta biết dùng thứ gì để dụ dỗ Phượng Khương Trần.

Đáng tiếc là Phượng Khương Trần rất không nể mặt mà từ chối.

Huấn luyện liệp ưng phải tốn rất nhiều thời gian, trước tiên không nhắc đến nàng có thời gian huấn luyện nó hay không, chỉ bằng thể chất bị động vật xa lánh của nàng, nói không chắc con liệp ưng kia vừa nhìn thấy cô đã bỏ chạy rồi, có thời gian huấn luyện liệp ưng, còn không bằng nàng đi chữa bệnh cho nhiều người hơn, kiếm một chút giá trị y đức, đổi lấy súng AK74 trong mộng của nàng.

“Đuổi theo, mau đuổi theo bọn chúng, bọn chúng đã đến phương bắc rồi, đi mau… không thể để bọn chúng thoát khỏi.

” Thái thú ra lệnh một tiếng, binh lính dưới trướng ông ta đông như kiến xông về phương bắc.

Dân chúng trong thành chốt chặt cửa, không dám lên tiếng, sợ xui xẻo bị quan binh đụng phải, bị uổng mạng.


Thái thú sốt ruột đến toát hết mồ hôi hột, không ngừng ra lệnh đuổi theo, kéo lê cơ thể yêu kiều sống trong nhung lụa của ông ta, dùng tốc độ chưa từng nhanh hơn nữa, chạy về phía phủ nha.

Ông ta vốn tưởng rằng sự việc đã nắm chắc trong tay, kết quả ở thời điểm then chốt lại thất bại, nếu như không đuổi kịp hai tên kia, đừng nói là tiền đồ tương lai, ngay cả cái mạng của ông ta cũng không chắc có thể giữ được…
“Đại nhân…” Thái thú nhìn thấy nam nhân nọ, thấp thỏm lo lắng thưa.

“Làm sao? Thi thể đâu? Đã thiêu cháy chưa?” Nam nhân nọ tức muốn hộc máu đứng dậy, liên tiếp chất vấn, càng nói càng âm trầm
Tiếng động ngoài thành lớn như vậy, làm sao hắn ta lại không biết.

“Đại nhân, người… người chạy mất rồi.

” Thái thú sắp phát khóc

“Chạy rồi? Cho người ba vạn quân, ngay cả một nữ nhân cũng không giết được, người nói xem, ta giữ ngươi lại còn có tác dụng gì.


“Phụt!” Nam nhân rút kiếm, ngay khi Thái thú còn chưa kịp phản ứng lại, đã giơ kiếm chém đứt đầu ông ta.

“Bộp!” Máu bắn lên mặt nam nhân, hắn ta thản nhiên như không có gì mà giơ tay lau đi, ánh mắt âm lãnh nhìn về hướng bắc…
Phượng Khương Trần, ta thật sự đã coi thường ngươi rồi, bị vây tứ phía, thân sa biển lửa, vậy mà ngươi vẫn có thể bay đi, chẳng trách chủ tử nhất quyết muốn ngươi phải chết.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui