“Đúng.
” Phù Lâm rất hài lòng với y phục chống nổ sau khi được điều chỉnh lại, không thể không thừa nhận rằng, tuy y phục này nhìn thì kỳ lạ, nhưng mà mặc lên lại làm cho người ta có vẻ tinh thần hơn, hắn ta cũng luyến tiếc không muốn cởi.
“Có thể bảo nó móc một đầu dây thừng vào nơi nào đó không, phải cao một chút, còn có thể chịu được trọng lượng cơ thể của hai chúng ta.
” Phượng Khương Trần lấy ra móc câu, bộp một cái, móc vào một thân cây.
Phượng Khương Trần giật giật dây thừng, xác định đã cắm chắc rồi, nhấn vào eo một cái, chỉ thấy dây thừng co rút, cả cơ thể Phượng Khương Trần đều bị kéo về phía trước, Phượng Khương Trần vội bám lấy Phù Lâm, Phù Lâm ngơ ngác không hiểu đang xảy ra chuyện gì, vội vàng giữ vững thân hình, lùi về sau…
Bỗng có một tiếng rắc vang lên, nhánh cây bị gãy, cái móc câu nọ bụp một cái, rút về bên người Phượng Khương Trần, nếu như không phải Phù Lâm phản ứng nhanh nhạy, không chắc đã bị móc câu quệt bị thương.
“Đây là cái gì?” Được rồi, Phù Lâm thừa nhận, hắn ta có lòng hiếu kỳ rất lớn đối với những món đồ kỳ quái của Phượng Khương Trần.
“Chỉ là đồ phòng thân nhỏ khi ra ngoài thôi, ngươi nghĩ rằng một cô nương nhu nhược như ta, một mình lên đường sẽ không chuẩn bị chút đồ dùng phòng thân à?” Ánh mắt Phượng Khương Trần nhìn hắn ta như đang nói đồ ngây thơ.
“Cô nương nhu nhược? Nếu như ngươi là cô nương nhu nhược, vậy thì nam nhân trên đời này không cần sống làm gì.
” Phù Lâm không muốn thừa nhận, nữ nhân tên Phượng Khương Trần này, tuy không có võ công nhưng mà năng lực tự bảo vệ bản thân khẳng định không hề kém cạnh hắn ta.
“Tôi vốn dĩ chính là một nữ nhân yếu đuối, thể lực của nữ nhân và tố chất cơ thể sinh ra đã yếu hơn nam nhân.
Được rồi, hành động đi, mùi dầu hỏa nồng nặc như vậy, nếu không ra tay thì chúng ta không thoát khỏi đây được đâu.
” Phượng Khương Trần không có hứng thú tiếp tục bàn chuyện khác nhau giữa nam và nữ, ra hiệu cho Phù Lâm tìm một lối ra.
Mặc dù tứ phía là địch, nhưng cũng có lợi để chạy trốn, trong số những phương hướng bất lợi bọn họ phải chọn được một hướng, có thể móc chặt móc câu, lại có thể cho bọn họ ẩn thân, tốt nhất là có thể ra thẳng ngoài thành, bị nhốt trong thành bọn họ sẽ không có phần thắng.
Công tác này, đương nhiên phải dạy cho vương giả của không trung, trinh sát liệp ưng đại nhân, liệp ưng nhận được mệnh lệnh của Phù Lâm, thfi bay một vòng trên bầu trời, lựa chọn hướng đông nam, Phượng Khương Trần và Phù Lâm không chút đắn đo, chạy về hướng đông nam.
Không thể không nói, cho dù có xa xôi có nghèo nàn đến mấy, phủ đệ của bọn quan lại cũng sẽ không tồi tàn, phủ Thái thú này cũng quá lớn, Phượng Khương Trần và Phù Lâm còn chưa chạy đến góc đông nam, đùng một tiếng, Thái thú đã hạ lệnh phóng hỏa!
Mũi tên lửa giống như sao băng xẹt qua, vẽ lên một đường cong rực cháy trên bầu trời đêm, rơi xuống mặt đất, dầu hỏa và hỏa tinh chạm vào nhau, roẹt một tiếng lập tức bắt lửa cháy bùng lên, ngọn lửa nháy mắt đã bồng lên tận mấy thước, xung quanh phủ lớn toàn là lửa, cơ bản là không thể rời khỏi.
Ngọn lửa bốc lên hừng hực làm cho Phượng Khương Trần nhớ đến, Phượng phủ bị lửa thiêu rụi chỉ còn tro tàn, ánh lửa nhuộm đỏ gương mặt Phượng Khương Trần, cũng chiếu lên đôi mắt trực trào nước mắt của nàng.
“Khụ khụ…” Phù Lâm bị khói hun ho sặc sụa, ngoảnh đầu lại thấy Phượng Khương Trần đứng lặng tại chỗ không chạy, vội vàng lùi lại lôi nàng chạy theo.
“Ngươi phát điên gì vậy, lúc này mà còn ngơ ngơ, không muốn sống nữa rồi.
” Cuối cùng cũng đến lượt hân ta dạy dỗ Phượng Khương Trần, Phù Lâm cảm thấy cảm giác này thật là khoái chí.
“Tôi đang xem hướng gió.
” Phượng Khương Trần hất tay Phù Lâm ra, bên bờ sinh tử, có thể không liên lụy đến người khác, thì cố gắng đừng liên lụy đến đồng đội, thực sự không còn cách nào khác mới dựa vào đồng đội đi.
Phượng Khương Trần vác bao, đi lên trước.
“Xem hướng gió? Đêm nay có gió sao?” Bây giờ đến lượt Phù Lâm ngây ngốc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...