“Huynh nhìn Vũ Văn Nguyên Hòa mà xem, vì nuôi quân nhà Vũ Văn của mình mà mấy năm nay đã tiêu tốn hết gia sản trong nhà.
Nếu không phải thế thì cũng sẽ không đến cầu tình trước mặt ta.”
“Chuyện gì mà hứa thì cũng thành lời nói suông cả, đầu năm nay, làm gì cũng phải cần đến bạc, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, trong tay không có binh khí tốt, người nhà không được quan tâm, ai còn có tâm tình đi đánh trận nữa, ai còn nguyện ý bán mạng cho ngươi nữa.”
Cửu Hoàng thúc nhịn cả nửa ngày, cuối cùng cũng không chịu được nữa, vươn tay kéo người ôm vào lòng mình.
Phượng Khương Trần cũng không kháng cự, nàng thản nhiên tìm một vị trí tốt trong lòng ngực Cửu Hoàng thúc.
Đêm hôm khuya khoắt thân mật bên nhau, bọn họ là tình lữ, không phục thì khiếu nại đi, kệ các người muốn nhìn bao nhiêu thì nhìn.
Bởi vì trong hoàng cung, Cửu Hoàng thúc cũng không dám làm loạn mấy, chỉ thân mật ôm Phượng Khương Trần vào lòng.
Quần áo của hai người vẫn còn chỉnh tề, có thể thấy được Cửu Hoàng thúc đã thủ lễ đến thế nào.
“Đều là do bạc vàng tiền tài gây ra họa cả, phụ thân và huynh trưởng của hoàng hậu kiếm ra tiền vì muốn chuẩn bị trước cho Lăng Vương, nhưng không ngờ từng hành động đều đang hại Lăng Vương, không biết Lăng Vương có bị ảnh hưởng gì không.” Phượng Khương Trần cố gắng kiềm khóe miệng đang cong lên của mình.
Nghe thấy Đông Lăng Tử Lãng gặp phải xui xẻo, nàng liền thấy an tâm hẳn.
“Sao thế? Nàng quan tâm đến hắn ta à?” Cửu Hoàng thúc dùng lực tay ôm chặt Phượng Khương Trần vào người.
Thật ra hắn rất để ý việc Phượng Khương Trần từng là vị hôn thê của Đông Lăng Tử Lãng.
Nhưng mấy chuyện đã qua đó hắn chẳng thể thay đổi được, hắn chỉ có thể thấy hối hận, hối hận rằng mình không để ý đến Phượng Khương Trần từ sớm hơn.
Phượng Khương Trần chịu đau, nhưng không tránh đi: “Ai quan tâm đến hắn ta chứ, ta đây đang mong cho hắn ta chịu ảnh hưởng lớn đây, miễn suốt ngày bẹo hình bẹo dạng qua lại trước mặt ta, bày cái vẻ thái tử tương lai, nhìn đến mức ngán tận cổ họng.”
Đáp án này khiến Cửu Hoàng thúc rất hài lòng, Cửu Hoàng thúc hơi buông lỏng tay, hôn một cái lên trán Phượng Khương Trần: “Bị ảnh hưởng là chuyện tất nhiên, hoàng thượng xem như không chất vấn hắn ta, nhưng phụ thân và huynh trưởng của hoàng hậu đã rơi đài thì cũng tương đương với việc hắn ta mất đi một cánh tay, thế lực trong triều sẽ yếu đi.”
“Lại thêm bởi vì chuyện đó, hoàng thượng tất nhiên sẽ không còn tin tưởng vào phe của hắn ta nữa.
Nếu như hoàng hậu bởi vì vậy mà cũng bị phế theo thì ưu thế con trai trưởng của hắn ta cũng chẳng còn.
Xem như hoàng hậu không bị phế đi nữa thì chắc chắn cũng sẽ bị giam lỏng trong cấm cung.
Tóm lại là ưu thế để Lăng Vương tranh giành ngôi vị đã không còn nữa.”
“Huynh không ủng hộ thái tử, mà Lăng Vương thì không có ưu thế, những hoàng tử khác sẽ có được ưu thế lớn hơn.
Nếu đã thế thì Đông Lăng Khải không phải sẽ rơi vào vòng xoáy tranh giành vị trí kế vị sao?”
Phượng Khương Trần xoay đầu sang, nói với Cửu Hoàng thúc.
Cô phát hiện, hình như Cửu Hoàng thúc đang chơi một ván cờ rất lớn.
Chữa lành chân cho Tây Lăng Thiên Vũ, để hắn tranh quyền với Tây Lăng Thiên Lâm ở Tây Lăng.
Giúp Nam Lăng Cẩm Hằng, để hắn ta tranh đoạt với Nam Lăng Cẩm Phàm ở Nam Lăng.
Bây giờ lại một tay làm đảo loạn cả Đông Lăng.
Trời ạ!
Ngoại trừ Bắc Lăng, ba nước khác đều đã bị Cửu Hoàng thúc nhúng tay gây chuyện, toàn bộ đều lâm vào nội loạn.
Còn Bắc Lăng, theo như việc An Yên công chúa hòa thân, chắc hẳn cũng sẽ xảy ra sự chuyển biến.
Nam nhân này, đúng là đáng sợ.
Cửu Hoàng thúc nhìn Phượng Khương Trần mở to mắt nhìn mình, hắn liền biết nàng đang nghĩ gì, hắn vốn không có điều gì giấu giếm nàng.
Chỉ là nàng không hề thể hiện những điều đó lên mặt, bây giờ có thể ngộ ra rõ ràng cũng tốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...