Lần này, sợ là cả gia tộc nhà hoàng hậu không giữ được nữa rồi.
“Không phải chứ, quốc trượng và quốc cữu to gan quá thể, làm sao bọn họ lại đụng phải mấy chuyện làm ăn đó chứ.
Đấy chẳng phải là đâm đầu vào chỗ chết sao, bọn họ cũng đâu thiếu tiền đến mức phải đi đến bước đường này.” Phượng Khương Trần nghe thấy Cửu Hoàng thúc nói rõ sự tình, miệng há hốc, hơn nữa ngày cũng không khép lại nổi.
Vào thời hiện đại, đây chính là mua bán súng ống đạn dược.
Tuy nói người có thể làm ra súng ống đạn dược toàn là quan lớn, nhưng quốc trượng làm ra chuyện này, đấy chẳng phải là đang đào góc tường nhà con rể mình hay sao?
“Có cái gì mà không thể xảy ra chứ? Chỉ cần có đủ lợi ích thì đừng nói là mua bán kim loại và lương thực, đến cả bán nước cũng dám làm.
Đừng có quên, điều bọn họ làm tổn hại chính là ích lợi của quốc gia, còn được lợi lại chính là bọn họ.”
“Ích lợi của quốc gia là hoàng thượng, chứ nào phải là quốc trượng, chỉ khi nắm trong tay mình thì mới là của mình.
Hơn nữa, quốc trượng muốn ủng hộ Lăng Vương tranh vị, không có số tiền bạc khổng lồ thì làm sao có thể mua chuộc được người chứ.”
Dáng vẻ Phượng Khương Trần giật mình kinh sợ quá đáng yêu, Cửu Hoàng thúc vốn định đưa tay véo nàng một cái nhưng bàn tay chỉ vừa vươn lên nửa chừng mới phát hiện tay của mình vẫn còn đang bị lớp băng quấn thành một cái bánh bao.
Thế là hắn đành phải bực bội thu tay về, trong lòng thì thầm tự trách bản thân quá nóng vội, khiến tay bị thương quá nặng.
Ở quốc gia nào cũng có sâu mọt, Phượng Khương Trần nghĩ đến những chuyện đen tối bên trong quân đội vào kiếp trước, nàng cười khổ, nói: “Ta thật sự không thể hiểu nổi, bọn họ đã quyền cao chức trọng, đã hơn rất nhiều rất nhiều người bình thường rồi, tại sao bọn họ còn chưa vừa lòng, tiền tài thật sự là thứ càng nhiều thì càng tốt sao?”
Những tên tham quan kia, món tiền tham ô dùng đến tận mấy đời cũng không hết, còn chưa hả dạ hay sao?
“Lòng tham không đáy, không có ai ngại nhiều tiền nhiều của cả, có tiền có bạc thì mới có thể giải quyết được nhiều chuyện khác, mới có thể có được quyền lợi càng lớn hơn, mới có thể che chở được đời sau, để con cháu đời sau có thể giàu có cả đời.”
“Tích lũy được phần lớn tiền của thì có thể cam đoan được việc người đời sau không phải lo sầu, có thể trở thành gia tộc bất diệt của triều đại.
Khương Trần, kẻ có dã tâm thì mãi mãi cũng không có khả năng biết thỏa mãn, sau khi có được thì lại càng muốn nhiều hơn.”
“Đương kim hoàng tử muốn làm thái tử, làm thái tử rồi thì lại càng muốn làm hoàng thượng, làm hoàng thượng rồi thì lại nghĩ đến việc thống nhất thiên hạ, thống nhất thiên hạ rồi thì sau đó lại muốn được trường sinh bất lão, con cháu có thể gìn giữ được giang sơn, đời đời kiếp kiếp là đế vương.
Trái tim con người ta vốn rất nhỏ, nhưng trái tim bé nhỏ đó lại có thể chứa được dã tâm bất tận.” Nói xong lời cuối cùng, Cửu Hoàng thúc thở dài một hơi cảm thán.
Dã tâm của hắn cũng rất lớn!
“Được thôi, cứ coi như là thế đi, nhưng sao lại trùng hợp như thế được? Chuyện thế này không phải được làm rất bí mật à? Sao lại để một võ tướng vừa mới tiến kinh báo cáo công việc, báo cáo ra luôn chuyện này được? Thậm chí đến cả sổ sách chứng cứ vật chứng gì cũng tìm được, quốc trượng và quốc cữu sẽ không thể nào ngu ngốc đến mức như vậy.” Phượng Khương Trần tuyệt đối không tin là chuyện này không có một tay Cửu Hoàng thúc nhúng vào.
Nếu không làm sao có thể phát hiện ra sớm như thế, muộn không phát hiện, cứ phải nhắm vào ngay ngày hôm nay? Nếu tính về mặt thời gian thì hẳn là vừa sau khi chuyện ở Thú Uyển xảy ra.
“Ta biết là không thể nào có chuyện gạt được nàng mà, đúng đấy, chuyện này vốn do ta âm thầm sắp xếp.
Trên thực tế là phụ thân và huynh trưởng nhà hoàng hậu hoàn toàn không biết mua bán kim loại này kia.”
“Bọn họ cho rằng đấy là muối lậu, trà nghiệp và lương thực.
Còn về kim loại là do ta lệnh cho người dưới âm thầm trộn lẫn trong chuyến chở lương thực và muối lại ra ngoài.
Nếu phụ thân và huynh trưởng của hoàng hậu mà biết bên trong có kim loại, chắc chắn sẽ không dám thò một chân vào.” Cửu Hoàng thúc nheo mắt, con ngươi hẹp dài hiện lên một ý cưới gian xảo.
“Quả nhiên là huynh, ta đã nói mà, nếu không có huynh thì làm sao phụ thân và huynh trưởng hoàng hậu sao cso thể cả gan làm mối làm ăn đó được.
Không đễ tìm ra nuồn cung cấp kim loại và lương thực, hiện giờ người có thể lôi ra cả đống lương thực như thế chỉ có Tô Vân Thanh mà thôi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...