“Dội.” Cửu hoàng thúc không để tâm mấy tên thái y bị dọa vỡ mật này nữa.
Cửu hoàng thúc rất bất mãn với chuyện bọn hắn nói xấu Phượng Khương Trần, mạng có thể giữ nhưng trừng phạt chắc chắn sẽ không thể ít được.
“Kéo ra ngoài, sau đó đưa bọn họ đến chỗ tướng quân Bắc Môn Quan Ninh Văn, cứ nói đây là tội y mà bản vương tặng hắn.
Bảo bọn họ canh trừng cho kĩ, nếu có ích thì giữ lại, vô dụng thì giết đi.”
“Dạ.” Thị vệ tiến lên kéo người đi.
“Cửu hoàng thúc tha mạng, Cửu hoàng thúc tha mạng, thần biết sai rồi, thần biết sai rồi, trên thần có người già, dưới có trẻ…” Các thái y vừa nghe đến xử phạt bị dọa liên tục gào khóc, đáng tiếc Cửu hoàng thúc lòng dạ sắt đá, căn bản sẽ không vì vài câu nói mà do động.
“Rầm rào rào…” Thị vệ làm việc rất nhanh, tìm nước lạnh đến rồi còn có vụn băng.
Cả một thùng nước lạnh đổ từ trên đỉnh đầu Dạ Diệp xuống, khi Dạ Diệp bị nước lạnh làm cho tỉnh lại thị vệ vẫn không lãng phí số nước còn lại mà trực tiếp đổ xuống người và trên giường Dạ Diệp, tóm lại là không để lại cho Dạ Diệp chỗ nào khô ráo cả.
Cửu hoàng thúc ác thì người của Cửu hoàng thúc cũng không thiện.
Tây Lăng Thiên Lâm đồng tình nhìn Dạ Diệp, chỉ hy vọng căn cơ của Dạ Diệp đủ tốt, có thể chống đỡ được…
“Cót két cót két…” Dạ Diệp run lên vì lạnh, hàm răng nghiến chặt: Cửu, Cửu hoàng thúc, ngài, ngài muốn làm gì?”
Dạ Diệp muốn kéo chăn lại làm ấm cơ thể lại phát hiện chăn đều bị ướt hết, cái lạnh xâm phạm tận xương cốt, hắn muốn tự ôm chặt mình cho ấm nhưng phát hiện tay trái không có sức lực, chủ có ôm một tay chà xát cơ thể, mong như thế các cơ thịt lạnh lẽo ấm hơn một chút.
Tây Lăng Thiên Lâm nhìn không nổi, đang muốn cởi áo khoác ngoài xuống, nào biết Cửu hoàng thúc đã chuẩn bị trước.
Một cái ngoắc tay ra hiệu đã thấy thị vệ dâng lên một bộ cẩm y, khoác lên người Dạ Diệp.
Dạ Diệp vốn muốn cứng rắn đá ra nhưng khi cẩm y khoác lên người thì Dạ Diệp lại không nỡ, hắn ta vội vàng kéo chặt cẩm y, mượn nó làm ấm cơ thể lạnh lẽo của mình, chỉ làm trong lòng nghĩ như thế nào, cũng rất khó chịu.
Đây là đồ bố thí của Cửu hoàng thúc, hắn không muốn nhưng hoàn cảnh không cho phép hắn kiêu ngạo.
Dạ Diệp mím môi không nói chuyện, nuốt cái mùi vị sỉ nhục này xuống.
Cao, quả thật là cao.
Tây Lăng Thiên Lâm vô cùng khâm phục Cửu hoàng thúc làm việc thật sự trôi chảy, sắc mặt không chừa chỗ nào cho người ta, khiến người ta chịu ấm ức thiệt thòi cũng không thể nói.
Hôm nay Dạ Diệp thảm rồi, hắn cũng không còn cách cứu Dạ Diệp nữa.
Bây giờ hắn chỉ hy vọng hoàng thượng Đông Lăng có thể nhận được tin tức nhanh chóng đến đây.
Bây giờ, người duy nhất có thể áp chế được Cửu hoàng thúc chỉ có hoàng thượng của Đông Lăng.
Sau một nén nhang, cuối cùng thì Dạ Diệp cũng ấm hơn, có sức nói chuyện: “Cửu hoàng thúc, ngươi đừng có mà ức hiếp người quá đáng, Dạ Thành ta cũng không dễ uy hiếp, nếu ta có chuyện gì bất trắc, Đông Lăng các người cũng không dễ sống đâu.”
Thân là nhi tử duy nhất của Dạ thành chủ, nếu hắn chết thì Dạ thành chủ cũng sẽ không dễ dàng dàn xếp ổn thỏa.
“Dạ thiếu chủ yên tâm, có bản vương ở đây ngài tuyệt đối có thể hoàn hảo quay về Dạ Thành.
Bản vương không phải là người không nói đạo lý, Dạ thiếu chủ muốn bản vương cho người một lời giải thích, bản vương đã cho rồi.
Sao thế? Dạ thiếu chủ không hài lòng sao?”
Ngươi nghiêm túc thì ngươi thua rồi.
Dạ Diệp tức đến mất đi lí trí, càng không phải đối thủ của Cửu hoàng thúc.
“Giải thích, đây tính là giải thích cái gì, là đống xác mãng xà này sao? Đây là cái kiểu giải thích gì, Cửu hoàng thúc đừng có ức hiếp người quá đáng, tưởng rằng người Dạ thành ta dễ ức hiếp.” Dạ Diệp nhắm mắt không dám nhìn đống xác kia, nếu bị hôn mê lần nữa thì quá mất mặt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...